Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 233



Tim nàng đau nhói.

Sự căm hận của Dụ Nhi lúc đó đối với nàng đã khiến nàng gặp ác mộng suốt

một thời gian dài.

Còn bây giờ.

“Cha vừa bị bắt đi, tổ mẫu liền không quan tâm đến con nữa, đại bá nương nói

vứt bỏ con là bà ấy vứt bỏ con luôn, bà ấy còn chủ động nói để tránh sau này

con sống sót quay lại báo thù, chôn sống con thì tốt hơn”

Con bé đáng thương níu lấy tay Trương Tuệ.

Đôi môi rất giống Trương Tuệ mấp máy, thái độ lại hoàn toàn khác trước, con

bé khẩn khoản, “Nương, con sai rồi, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa, xin

nương, cho con thêm một cơ hội nữa được không?”

Trong lòng Trương Tuệ vô cùng khó chịu.

Thế nhưng.

Nàng từ từ gỡ tay Dụ Nhi ra.

Dù trong lòng đầy luyến tiếc, nàng vẫn cố nén lại, nói: “Dụ Nhi, tình mẫu tử của

chúng ta đã đoạn tuyệt rồi, nương cũng đã bị ngoại tổ đuổi đi, bản thân nương

cũng rất khó khăn, không thể mang con theo được nữa”

Đúng vậy, bề ngoài thì nói cho hay, nàng và Chương Nhân là do cha nương một

lòng tốt, thương xót họ hàng không có con nối dõi, nên mới gửi hai người họ

đến để phụng dưỡng lúc về già.

Thực chất chỉ là ghét bỏ họ mà thôi.

Vì vậy Trương Tuệ không dám cho Dụ Nhi hy vọng nữa.

Nàng cũng không thể cho Dụ Nhi hy vọng.

Dụ Nhi sững người một lúc.

Con bé không ngờ bây giờ ngay cả nương cũng không cần nó nữa.

Nó khóc càng to hơn, “Nương, đừng bỏ con, sau này con sẽ không bao giờ nói

với nương những lời như vậy nữa, con sai rồi, nương tha thứ cho con đi, con xin

nương mà”

Nó quỳ xuống trước mặt Trương Tuệ.

Tim Trương Tuệ đau đến không thở nổi.

Thế nhưng. nàng biết mình không thể mềm lòng.

Nàng và ca ca đã là gánh nặng của cha nương rồi, không thể mang thêm một

gánh nặng nữa về.

“Nương, con chỉ ăn nửa chén cháo gạo lứt nhỏ thôi, tuyệt đối sẽ không ăn

nhiều, nương mang con theo đi, con xin nương mà. Con không thể rời xa

nương được, nếu không con sẽ chết mất”

Trương Tuệ dùng sức gỡ bàn tay đang nắm chặt lấy mình của Dụ Nhi ra.

sau-san-manh-thu/chuong-233.html]

Mặt đầm đìa nước mắt.

Dụ Nhi là nữ nhi ruột của nàng, nàng cũng không muốn nhẫn tâm với con bé

như vậy.

Thế nhưng.

Nàng hết cách rồi.

Tuyền Lê

Nàng móc ra hai mươi đồng tiền đưa cho Dụ Nhi, “Số tiền này con cầm lấy, vào

thành tự bán mình đi, đến nhà giàu làm nha hoàn. cũng tốt hơn là đi theo ta”

Chẳng phải nó vẫn luôn muốn đến nhà giàu làm nha hoàn sao?

Nàng sẽ thành toàn cho nó.

Nào ngờ, Dụ Nhi trực tiếp nhét tiền lại vào tay Trương Tuệ, “Nương, con không

cần, con muốn nương, không cần tiền. Huhuhu, nương, con sai rồi, sau này con

sẽ không bao giờ như vậy nữa”

Chu Kiều Kiều cũng không nỡ nhìn cảnh tượng của hai mẹ con họ.

Huống hồ. tình hình của Dụ Nhi không giống với tình hình của nhà họ Chu.

Con bé là một đứa trẻ không hề có khả năng sinh tồn.

Trương Tuệ không giúp nó, e là nó thật sự chỉ có một con đường chết.

Thế nhưng. nàng nhìn Trương Tuệ.

Nàng cũng hiểu hoàn cảnh của Trương Tuệ, nàng ấy không muốn làm liên lụy

đến Vương thúc và Vương thẩm.

Thế này. phải làm sao mới tốt?

Nàng thở dài một hơi thật sâu.

Cuối cùng, vẫn là mềm lòng, “Ngươi có phải chỉ cần một miếng ăn là được rồi

không?”

Dụ Nhi nghe thấy lời này, tiếng khóc liền ngừng lại.

Con bé quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều với vẻ không thể tin nổi, gật đầu lia lịa, rồi

lại quỳ xuống trước mặt Chu Kiều Kiều, “Xin thẩm thẩm cứu con một mạng,

con xin thẩm thẩm”

Trương Tuệ cắn môi nhìn Chu Kiều Kiều.

Nàng không biết Chu Kiều Kiều định làm gì?

Giọng Chu Kiều Kiều trở nên lạnh lùng, “Ta có thể cho ngươi một miếng ăn,

nhưng ngươi phải đảm bảo sau này không được đối xử với nương ngươi như

vậy nữa, ta không muốn nuôi một con bạch nhãn lang”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.