“Tuy rằng bắn một lúc 6 quả tên lửa mini thì hơi xa xỉ, nhưng trên phi hành khí
có tận 5 mạng người cơ mà! Tính ra bình quân mỗi người tốn hơn một quả tên
lửa để đổi lấy cái mạng thì quá lời rồi còn gì! — Lời to! Lời to!”
Diệp Thế Kiệt mím môi, một lát sau mới gật đầu cứng đờ: “Ừ, nếu đối phương
động thủ trước thì em phản kích cũng hợp lý. Chỉ là. chỉ là”
Hắn rất muốn gào lên: Cũng không thể “chơi lớn” bắn một lúc 6 quả tên lửa
như thế chứ! Nhà nghèo lấy đâu ra của mà phung phí!
Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ chỉ cấp trang bị miễn phí khi nhận nhiệm vụ mới, còn
lại thợ săn phải tự bỏ tiền túi ra mua!
Gia tài vất vả lắm mới tích cóp được, bị Hạ Sơ Kiến tiêu sạch sành sanh trong
một ngày.
Diệp Thế Kiệt khóc không ra nước mắt.
Nhưng ngẫm lại, cách làm của Hạ Sơ Kiến mới là hiệu quả nhất, đảm bảo đối
phương không có cơ hội phản công. Nếu ngay từ đầu kẻ địch cũng dùng 6 quả
tên lửa khóa mục tiêu họ, thì Hạ Sơ Kiến có tài thánh cũng không đỡ nổi.
Cái này gọi là: Đi đường của đối phương, khiến đối phương không còn đường
để đi.
Diệp Thế Kiệt tuy đau lòng vì cạn kiệt đạn dược, nhưng vẫn dặn dò: “Lần này
bỏ qua. Vụ việc hôm nay khá kỳ quặc, mọi người tạm thời đừng nhắc với ai”
“Cả cấp trên cũng không báo cáo sao?” Lý Phược khó hiểu. “Chúng ta bị phục
kích mà! Cấp trên không định đòi lại công đạo cho chúng ta à?!”
Diệp Thế Kiệt lạnh lùng đáp: “Hệ thống tự lái của phi hành khí bị xâm nhập”
Hạ Sơ Kiến tiếp lời ngay: “Đội trưởng nghi ngờ Hiệp hội có nội gián?”
Diệp Thế Kiệt thầm khen cô bé thông minh, nhưng mặt vẫn nghiêm nghị: “Phi
hành khí của Hiệp hội do hệ thống thông tin các phân bộ quản lý. Nếu không
có mật mã tầng đáy (root password), không ai có thể xâm nhập hệ thống tự
lái”
Đến cả Bình Quỳnh lười động não cũng hiểu ra vấn đề, mặt tái mét: “Vậy là
trong vụ phục kích này, ít nhất có người của phân bộ tham gia”
Có kẻ trong Hiệp hội muốn họ chết.
Thư Sách
Không khí trong xe chùng xuống, tĩnh lặng đáng sợ.
Diệp Thế Kiệt không dám dùng chế độ tự lái nữa, để Hạ Sơ Kiến lái thủ công,
bình tĩnh nói: “Dù sao kẻ đó cũng bị chúng ta xử lý rồi, phi hành khí của hắn
nát như mưa sao băng. Chỉ cần chúng ta không tải đoạn ghi hình này lên, coi
như chưa có chuyện gì xảy ra. Đối phương nếu muốn gây sự thì cứ để chúng tự
ló mặt ra, chúng ta sẽ ‘lấy tĩnh chế động’ xem kẻ nào đứng sau màn”
Hạ Sơ Kiến gật đầu: “Đội trưởng nói đúng. Vừa rồi hình như có thiết bị gây
nhiễu điện từ, muốn tải lên đám mây cũng không được. Nhân cơ hội này, thay
ổ cứng camera luôn đi”
Lý Phược nhanh tay lấy ổ cứng dự phòng ra thay thế.
Diệp Thế Kiệt nói tiếp: “Hai lần thoát chết hôm nay đều nhờ Sơ Kiến xuất kỳ
bất ý. Tôi nghĩ do Sơ Kiến là người thường, không có gen tiến hóa hay tinh thần
lực nên bị đối phương bỏ qua. Để đề phòng, ổ cứng ghi hình này giao cho cô ấy
giữ là an toàn nhất”
Lý Phược, Tống Minh Tiền và Bình Quỳnh đồng loạt giơ hai tay tán thành.
“Sơ Kiến là ngôi sao may mắn của chúng ta! Em giữ là chuẩn nhất!”
Hạ Sơ Kiến nhếch mép cười, thuận tay bỏ ổ cứng vào hộp súng, trịnh trọng nói:
“Được, tôi sẽ giữ. Mọi người cũng cẩn thận, không biết kẻ nào trong Hiệp hội
muốn lấy mạng chúng ta đâu”
“Lo gì, làm thợ săn tiền thưởng thì đắc tội người khác là chuyện thường như
cơm bữa” Lý Phược nhún vai.
Tống Minh Tiền ngẩng đầu nhìn trời suy tư. Bình Quỳnh chau mày, có vẻ đang
rà soát lại danh sách kẻ thù của mình.
Chỉ có Hạ Sơ Kiến cảm thấy mình là con cá xui xẻo bị vạ lây khi cửa thành
cháy. Khả năng cao là Đội trưởng Diệp Thế Kiệt đắc tội với ai đó, kẻ kia muốn
giếc hắn, còn bọn cô chỉ là “khuyến mãi đi kèm”.
Cô liếc trộm Diệp Thế Kiệt, thầm nghĩ nên tránh xa hắn một chút. Diệp Thế Kiệt
nhận ra ánh mắt đó, khoanh tay hừ nhẹ một tiếng nhưng không nói gì. Chính
hắn cũng cảm thấy mục tiêu là mình, còn đồng đội chỉ bị vạ lây.
Diệp Thế Kiệt quyết định đưa Hạ Sơ Kiến về nhà trước. Hắn và ba người kia
đều ở khu Tây, chỉ mình Hạ Sơ Kiến ở khu Bắc.
Khi Hạ Sơ Kiến về đến nhà, đồng hồ đã chỉ hơn 3 giờ sáng. Cô đứng ở bãi đất
trống trước cửa vẫy tay chào tạm biệt đồng đội.
..
Nhà Hạ Sơ Kiến nằm ở khu Bắc 177 của Mộc Lan thành. Đây là khu dân cư
bình dân, nằm sát vách khu Đông giàu có.
lai-son-hai-kinh/chuong-10-cua-thanh-chay-va-lay-ca-duoi-aohtml]
Từ đây nhìn sang, có thể thấy những tòa cao ốc chọc trời san sát ở khu Đông.
Tường kính đen bạc thẳng tắp chọc trời, view biển vô địch, an ninh và cảnh
quan đều được chuyên gia chăm chút.
Còn khu cô ở toàn là những tòa chung cư cũ kỹ, xây bằng bê tông cốt thép thải
loại. Nhà cao nhất cũng chỉ mười mấy tầng, chen chúc nhau đến mức khe hở
giữa hai tòa nhà hẹp đến nỗi một bàn tay cũng không lọt qua. Không cảnh
quan, không an ninh.
Một bức tường ngăn cách hai thế giới.
Căn nhà trọ của Hạ Sơ Kiến nằm ở phòng 101, tòa E.
Đúng vậy, tầng 1, căn hộ đơn nhỏ xíu nằm tận cùng bên trong, chỉ có một
phòng duy nhất. Điểm cộng là có hai cửa: một cửa thông ra hành lang, một
cửa trổ ra tường ngoài. Nhờ thế cô có thể về nhà mà không cần đi qua hành
lang chung.
Lợi dụng cửa ngoài này, cô dựng một cái bếp dã chiến. Một mặt dựa vào tường
nhà, ba mặt còn lại quây bằng tấm vật liệu xây dựng phế thải. Mái che cũng là
đồ bỏ đi, hễ mưa xuống là kêu leng keng như nhạc rock, thường xuyên bị hàng
xóm khiếu nại.
Bếp chỉ có một cái bàn dài cũ nát đặt chiếc bếp từ second-hand, công cụ nấu
nướng chủ lực của hai cô cháu.
Hạ Sơ Kiến bước vào phòng từ lối bếp. Trong phòng lạnh như hầm băng, nhiệt
độ chẳng khác gì ngoài trời.
Mấy giờ chiến đấu căng thẳng khiến cô kiệt sức. Buồn ngủ díp mắt, cô chẳng
buồn đun nước tắm rửa, cứ thế chui vào chăn bông ngủ li bì.
Mở mắt ra đã là 7 giờ sáng.
Bình thường giờ này cô phải dậy đi học. Năm nay 17 tuổi, là năm cuối cấp 3,
hè năm sau thi đại học. Nhưng cô chẳng mặn mà gì chuyện học hành, ngày
thường lo làm thêm kiếm tiền còn chẳng đủ, thời gian đâu mà học? Thành tích
của cô cũng chỉ ở mức vừa đủ qua môn.
Thi đại học nỗi gì? Mà có đỗ cũng không đào đâu ra tiền đóng học phí đắt đỏ.
Khoản tiền 50 vạn Bắc Thần tệ vừa nhận được hôm nay không phải để cải
thiện đời sống hay đóng học phí, mà là tiền cứu mạng.
Hạ Sơ Kiến nằm ngẩn ngơ trên giường một lúc rồi quyết định cúp học. Cô nhắn
tin xin nghỉ ốm cho giáo viên qua vòng tay thông minh.
Sau đó, cô ra bếp đun nước tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Lúc đun nước, cô tranh thủ cắm cơm, dùng chút gạo ít ỏi còn lại trong thùng
nấu cháo với ít xương sườn heo rừng nấm cục đen mà thím Trần hàng xóm
cho.
Heo rừng nấm cục đen đến từ Rừng Dị Thú bí ẩn – nơi mà ngay cả tiểu đội thợ
săn cấp thấp như nhóm Hạ Sơ Kiến cũng không dám bén mảng tới. Không biết
thím Trần làm cách nào mà mỗi tháng đều đi “nhặt của hời” được một lần.
Vừa đánh răng rửa mặt, Hạ Sơ Kiến vừa nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ chạy lung
tung như ngựa hoang trên thảo nguyên. Hai trận chiến sinh tử lúc rạng sáng
khiến cô cảnh giác cao độ. Gia nhập Hiệp hội 3 năm, chưa lần nào nguy hiểm
như lần này.
May mà cô bắn chuẩn. Hạ Sơ Kiến quyết định phải dành nhiều thời gian hơn
để luyện súng. Cũng may cô có chút thiên phú về súng ống, nếu không thì
khó mà trụ lại được trong giới thợ săn.
Lau mặt bằng chiếc khăn cũ đã giặt đến bạc phếch, da mặt cô căng rát, hơi nẻ
vì lạnh. Nhưng cô không có tiền mua mỹ phẩm, kể cả loại hóa chất rẻ tiền
nhất.
Thay xong quần áo, trời đã sáng hẳn. Nhiệt độ không lạnh như ban đêm nhưng
trời âm u, sương mù dày đặc, tầm nhìn thấp.
Nồi cháo sườn thơm nức mũi, kích thích vị giác. Nhưng Hạ Sơ Kiến không ăn
miếng nào, chỉ uống vội một ống dịch dinh dưỡng rẻ tiền nồng mùi nhựa, rồi
trút hết cháo vào cặp lồng giữ nhiệt, xách đi bệnh viện.
Vừa ra cửa thì gặp thím Trần đang địu cái tay nải to tướng từ ngoài về.
Thím Trần nhìn cô từ đầu đến chân, cười hỏi: “Sơ Kiến, lại đi bệnh viện thăm cô
cô à?”
Thím Trần biết Hạ Sơ Kiến sống nương tựa với cô ruột Hạ Viễn Phương ở khu
này đã nhiều năm.
Hạ Sơ Kiến cũng nhanh mắt quan sát thím Trần. Dù đã sửa sang lại đầu tóc
quần áo, nhưng mu bàn tay thím vẫn còn vết thương chưa lành, trên má trái có
một vết cắt dài dọc xuống, máu vừa ngừng chảy.
Lại đi Rừng Dị Thú? Hay bị gã chồng vũ phu đánh?
Hạ Sơ Kiến thầm thở dài, lễ phép chào: “Cháu chào thím Trần buổi sáng tốt
lành ạ”
Thím Trần xốc lại cái tay nải sau lưng, cười tươi rói: “Chào cháu, cháu dậy sớm
thế, hơn hẳn con gái thím”
Hạ Sơ Kiến cười trừ, lảng sang chuyện khác: “Thím Trần lại đi săn ở Rừng Dị
Thú về ạ?”
Gia nhập đội thợ săn 3 năm nhưng Hạ Sơ Kiến chưa từng dám nhận nhiệm vụ
ở Rừng Dị Thú vì quá nguy hiểm. Trang bị tốt như đội cô còn ngán, vậy mà
thím Trần – một phụ nữ nội trợ nhìn qua rất bình thường – lại đều đặn mỗi
tháng đi một lần, lần nào về cũng có chiến lợi phẩm.
Cô biết thím Trần liều mạng như vậy là để lo cho gia đình và tích cóp tiền học
đại học cho con gái. Vì gã chồng của thím suốt ngày đánh mắng, chửi thím
là đồ ăn hại.