Đồ ăn nấu xong, hai mẹ con cũng dậy. Cơm sáng có củ cải, cải thảo và cháo.
Đồ ăn này buổi sáng thím Ngô đưa sang, bà nghĩ nhà bọn họ hẳn là không có
gì ăn nên cầm một ít sang. Vốn bà muốn gọi bọn họ sang nhà ăn, nhưng Giang
Minh Xuyên không đồng ý. Nếu chỉ có anh và Hạ Nham thì không sao, nhưng
giờ lại có thêm hai miệng ăn, cảm thấy sẽ mang thêm phiền phức cho người
khác.
Một nhà bốn người yên lặng ăn cơm.
Ăn được một nửa, Kim Tố Châu thật sự không nhịn được nữa, vỗ nhẹ nhẹ lưng
con gái ngồi bên cạnh: “Lúc ngồi lưng phải thẳng, vai không được rụt lại, một
tay bưng bát, nhai kỹ nuốt chậm, khi ngậm miệng lại, không được phát ra âm
thanh”
Nghe thấy vậy, Phó Yến Yến quay đầu nhìn về phía Kim Tố Châu, ở trong ấn
tượng của cô bé, Kim Tố Châu chưa từng dạy dỗ cô bé điều gì.
Nhưng cô bé vẫn làm theo.
Kim Tố Châu vừa lòng nhìn cô bé một cái, gắp vào trong bát bé một chút đồ
ăn, cũng dịu dàng nói: “Ở nhà mình thì không sao, nhưng nếu tới nhà người
khác làm khách, không được chăm chăm gắp món mình thích ăn, mỗi món
không được gắp quá ba lần, không thể để cho người khác nhìn ra con thích
gì……”
Những thứ này là quy củ cô học được ở Hầu phủ, theo quan điểm của cô, thứ
gì tốt thì học, cái gì thấy không tốt thì bỏ qua. Tuy rằng cô cũng không thích
Hầu phủ lắm quy củ, nhưng quả thực có rất nhiều chỗ làm cô được lợi không
ít.
Hạ Nham ngồi bên cạnh cũng nghe thấy, đưa mắt nhìn Giang Minh Xuyên đối
diện theo bản năng. Tính tình cậu bé mẫn cảm, không xác định được có phải là
thím đang ghét bỏ mình hay không, bởi vì khi cậu ăn cơm tiếng động có hơi
lớn.
Giang Minh Xuyên nhìn thoáng qua Kim Tố Châu, nói với Hạ Nham: “Thím con
nói không sai, cũng học theo đi”
Có người dạy dỗ vẫn tốt hơn là không có ai quản, trong nhà vẫn nên có một
người phụ nữ, trước giờ anh vẫn không lưu ý tới những điều này.
Hạ Nham khẽ vâng một tiếng.
Cơm nước xong, khi Giang Minh Xuyên ra cửa, lấy từ trong túi ra một cái túi vải
đỏ, sau đó nói với Kim Tố Châu: “Vừa rồi tôi đi múc nước có nghe chị dâu bên
cạnh nói buổi sáng có xe đi lên huyện, nếu em muốn có thể đi cùng, trong nhà
thiếu cái gì thì mua thêm, cũng có thể mua thêm quần áo cho hai đứa nhỏ”
Nói tới đây ngừng một chút, “Cũng mua cho mình một bộ”
Kim Tố Châu cũng không khách sáo gì với anh, nhận lấy túi vải đỏ mở ra xem,
bên trong là một xấp tiền và phiếu, đều là tiền lẻ. Đếm cả chỗ tiền cũng không
đến hai trăm đồng, ánh mắt có phần ghét bỏ. Số tiền này ở thế giới này có lẽ là
rất nhiều, nhưng đã sống qua những ngày tiêu tiền như nước, đối với cô mà nói
là quá ít.
Giang Minh Xuyên có chút xấu hổ: “Lúc trước cũng không tích cóp được nhiều
tiền, sau này tôi sẽ gắng tiết kiệm nhiều hơn”
Dù sao cũng còn cả gia đình phải nuôi, quả thật là không giống trước kia. Anh
nghĩ một chút, quyết định gọi điện thoại về thủ đô nói một tiếng với cha mẹ
nuôi, về sau anh sẽ không gửi tiền về nữa.
Kim Tố Châu không biết suy nghĩ trong lòng anh, yên lặng tính toán sau này
phải sống như thế nào.
Dọn bát đũa xong, Kim Tố Châu dẫn hai đứa trẻ sang nhà hàng xóm. Tiền Ngọc
Phượng nhà bên cạnh đang suy nghĩ có nên sang nhà họ Giang hỏi thăm một
chuyến không, còn chưa nghĩ xong người đã tới cửa rồi.
Nhìn thấy Kim Tố Châu, chị ta nhiệt tình chào hỏi: “Em gái mau vào nhà ngồi,
chị thay đôi giày rồi ra luôn”
Thím Ngô thấy Kim Tố Châu dẫn theo hai đứa trẻ, tốt bụng hỏi: “Có muốn gửi
bọn trẻ ở nhà thím không? Nhỏ như vậy mà đi theo hai đứa cũng không tiện,
thím với Đại Nha ở nhà trông giúp cháu”
Kim Tố Châu cũng không nghĩ nhiều, nhìn về phía Hạ Nham và Phó Yến Yến:
“Thế nào? Đi cùng mẹ lên huyện hay ở nhà?”
Phó Yến Yến không nói gì, nhưng lại nhích lại gần cô. Hạ Nham nhìn thấy, cũng
nhỏ giọng nói: “Con muốn đi cùng thím”
Kim Tố Châu bèn nói: “Vậy đi cùng đi, hai đứa bé đều ngoan, cũng không có gì
là không tiện ạ”
Khi cô còn nhỏ không cơ hội lên phố chơi, sau đó vào Hầu phủ thì cả ngày bị
nhốt ở trong tiểu viện, mỗi lần được ra cửa một chuyến, cô có thể vui vẻ rất
lâu.
Thím Ngô cũng không thấy khó chịu vì bị từ chối, bà chỉ có chút bất ngờ,
không ngờ cô gái này sẽ để con mình quyết định, cũng không ngờ mới chỉ một
ngày ngắn ngủi, thằng bé Hạ Nham đã bắt đầu thân cận với cô ấy.
Tuy rằng Hạ Nham ở nhà bà non nửa năm, hiểu chuyện thì có hiểu chuyện,
nhưng lại không hề thân thiết, bà cũng có thể hiểu được. Bà nghe doanh
trưởng Giang kể, khi Hạ Nham bốn tuổi thì ba cậu hy sinh, mẹ cầm một nửa trợ
cấp tái giá, Hạ Nham theo bà nội sống ở nhà chú, khi doanh trưởng Giang qua
thăm cậu, cậu bé vóc người nhỏ xíu đứng lên ghế thuần thục xào rau, người
gầy đến da bọc xương. Ở nhà chú, cả nhà ăn xong cậu mới có thể ăn, còn
không có chỗ ngủ, buổi tối một người ngủ ở ngoài sân, ngay cả cái lều cũng
không có.
Khi doanh trưởng Giang muốn đưa Hạ Nham đi, cả nhà chú còn không đồng ý.
“Đi đi, đi theo Ngọc Phượng một chuyến, huyện thành con bé rất quen thuộc”
Kim Tố Châu đáp vâng một tiếng.
Tiền Ngọc Phượng đưa cô ra cổng lớn, nơi đó đã có một chiếc xe màu xanh lục
đang chờ, có phần tương tự với xe ngựa Kim Tố Châu từng ngồi nhưng lớn hơn
rất nhiều, đằng trước cũng không có ngựa kéo.
Kim Tố Châu và Tiền Ngọc Phượng ôm hai đứa nhỏ ra đằng sau xe, sau đó tự
mình leo lên.
Bên trong còn có những người khác. Tiền Ngọc Phượng cũng không quen họ,
chỉ chào hỏi một người phụ nữ trong đó, sau đó dẫn Kim Tố Châu tìm một chỗ
ngồi xuống, nói với cô: “Chúng ta đến huyện thành sẽ gần chín giờ, mười một
giờ xe phải về, không có quá nhiều thời gian đi dạo. Em muốn mua gì, nói trước
với chị, chờ lát nữa chị dẫn em đi xem”
Kim Tố Châu cũng không khách khí với chị ta: “Muốn mua quần áo và gia vị
thôi ạ, em và con đều không có quần áo mặc”
Tiền Ngọc Phượng gật gật đầu: “Mấy thứ gia vị có thể tới thẳng Cung Tiêu Xã
mua, Cung Tiêu Xã ở huyện thành rất lớn, thứ gì cũng có. Còn quần áo, chúng
ta đi tòa nhà bách hóa xem, nhưng quần áo ở trong đó đắt, nhà chị toàn mua
vải về tự may”
Kim Tố Châu đồng ý.
Xe đi đường núi, rất tròng trành, quả thực không thoải mái, cũng may so với
ngồi thuyền thì nhanh hơn một chút.
Tài xế lái xe còn đưa bọn họ đưa đến cửa Cung Tiêu Xã. Sau khi xuống, Tiền
Ngọc Phượng kéo Kim Tố Châu đi vào trong. Tết Âm Lịch vừa qua, người thăm
người thân tương đối nhiều, mua đồ như tranh cướp.
Kim Tố Châu dặn Hạ Nham dẫn em gái chờ ở cửa, cô đi vào mua: “Không được
đi lung tung, lát nữa mẹ sẽ mua kẹo cho các con ăn”
Hạ Nham kéo tay Phó Yến Yến, ngoan ngoãn gật đầu: “Thím, con và em gái sẽ
ở đây chờ thím”
Phó Yến Yến không cần suy nghĩ đã hất tay cậu ra. Hạ Nham cũng không tức
giận, nghĩ em gái còn chưa thân thiết với mình.
Kim Tố Châu đi theo Tiền Ngọc Phượng chen vào đám đông. Tiền Ngọc
Phượng rất có kinh nghiệm, kéo Kim Tố Châu xoay phải lách trái, rất nhanh đã
chen vào sâu bên trong. Tiền Ngọc Phượng không mua gì cho mình, chỉ giúp
Kim Tố Châu mua đường trắng, nước tương, dấm……
Tiền Ngọc Phượng vốn tưởng rằng Kim Tố Châu từ nông thôn tới, hẳn là sẽ chi
tiêu tiết kiệm. Nào ngờ rằng cô còn tiêu hoang hơn mấy bà sống trong thành
phố, nhưng mà tiêu hoang thì tốt hơn keo kiệt, sẽ không thích chiếm hời của
người khác.
Hai người mua xong ở đây thì bắt đầu đi tới tòa nhà bách hóa. Kim Tố Châu ra
cửa giải thích với hai đứa nhỏ: “Bên trong không có món gì ngon, về nhà mẹ
làm cho hai đứa”
Đây vốn là lời người lớn dỗ trẻ con, hai đứa bé và Tiền Ngọc Phượng cũng
chẳng tin là thật.
Tòa nhà bách hóa bên này rất đông đúc nhưng cũng rất lớn. Khi đi vào không
phải chen chúc, tầng một hầu hết bán đồ thường dùng, vải vóc, giày, trái cây,
bánh kẹo, bánh ngọt. Tầng một rất đông người, bọn họ lên tầng hai trước.
Số người trên tầng hai ít hơn rất nhiều, nhưng đồ bán trên đó cũng đắt tiền hơn
nhiều, đều là những cửa hàng bán đồng hồ, đài cassette, máy may, mắt kính.
Ở cửa hàng đồng hồ có mấy người, cửa hàng bán đài cassette thì không có
người xem. Kim Tố Châu cũng không biết đó là cái gì. Cửa hàng nhìn trống
rỗng, nghe Tiền Ngọc Phượng nói mới biết được trong cửa hàng kia bày hai cái
đài màu đen là thứ có thể nghe được tin tức từ đài phát thanh, cụ thể cô cũng
không rõ lắm.
Thấy vẻ mặt mê mang của Kim Tố Châu, Tiền Ngọc Phượng không giải thích rõ
đã kéo cô tới cửa hàng đồng hồ xem, chỉ vào đồng hồ bên trong nói: “Lúc về
bảo chồng em mua cho một cái, hiện giờ người ta kết hôn toàn tặng cái này”
Lúc nói vẻ mặt chị ta càng ấm ức: “Lúc trước chị kết hôn, lão Ngô cho nhà chị
một túi gạo. Nhìn doanh trưởng Võ người ta kia kìa, mua cho vợ mình một cái
máy may, càng nghĩ càng thấy thua thiệt”
“Máy may?”
“Đúng rồi, cái đó hay lắm, may quần áo không cần mình tự khâu, chỉ dẫm chân
mấy cái là được, vừa nhanh lại vừa thẳng”
Trên mặt Kim Tố Châu lộ rõ vẻ tò mò.
menh/chuong-6-vong-xoay-le-tiet-va-banh-hoang-kimhtml]
Phó Yến Yến đứng bên cạnh nghe thấy mấy lời này, có chút lo lắng nhìn về
phía Kim Tố Châu, sợ cô sẽ đua đòi, nhưng dường như cô bé nhầm rồi, Kim Tố
Châu hiện giờ lại vô cùng thản nhiên nói: “Không có tiền, đắt quá, chờ về sau
có tiền rồi nói”
Tiền Ngọc Phượng tỏ vẻ thấu hiểu: “Cũng đúng, vậy chúng ta lại đi xem quần
áo”
Khi tới trước cửa hàng bán quần áo, nhân viên cửa hàng nhìn thấy các cô tới,
sau khi nhìn một lượt đánh giá, quay thẳng đầu đi, giống như không nhìn
thấy.
Tiền Ngọc Phượng có hơi ngượng ngùng, hỏi: “Còn muốn vào xem không?”
Chị ta cũng chỉ dám lên mặt với Kim Tố Châu, trước mặt người thành phố này
vẫn có chút tự ti.
Kim Tố Châu nhìn lướt qua quần áo treo trên tường bên trong, cảm thấy kiểu
dáng cũng khá là đơn giản, cô nhắm mắt cũng có thể may ra được, nguyên liệu
cũng không phải loại tốt gì, nếu là trước kia, cô cũng chẳng buồn liếc nhìn.
Cô bèn kéo Tiền Ngọc Phượng rồi nói: “Xuống dưới lầu mua ít vải về, em tự
may”
Tiền Ngọc Phượng có chút kinh ngạc: “Em biết may quần áo?”
“Biết chút ít”
Tiền Ngọc Phượng cười cười: “Có gì không biết cứ hỏi mẹ chồng chị, bà biết
hết. Quần áo nhà bọn chị đều là mẹ chồng chị may, khi còn trẻ bà là nha hoàn
nhà địa chủ, từng theo một quản sự già học may vá mấy năm”
Kim Tố Châu ừ một tiếng, mấy người lại xuống tầng dưới. Tầng một có mấy
quầy bán vải, có thể sờ thử rồi mới mua. Kim Tố Châu đổi hết tất cả phiếu vải
trên người, trong lòng nghĩ một nhà bốn người, mỗi người làm hai bộ đồ. Tiền
Ngọc Phượng ở bên cạnh nhìn mà líu lưỡi không thôi, nào có ai tiêu tiền như
vậy. Lại thấy Kim Tố Châu còn mua bông, chị ta vội vàng giữ cô lại: “Bông thì
chị mua giúp cô từ trong thôn, rẻ hơn rất nhiều, đừng phí tiền”
Kim Tố Châu còn chưa đã thèm đành phải thu tay lại. Cuối cùng bốn người
thắng lợi trở về.
Về đến nhà đã là mười hai giờ trưa, Giang Minh Xuyên đã về, còn mang theo
cơm trưa. Nhìn thấy Kim Tố Châu mua về bao nhiêu vải như vậy, anh há hốc
miệng, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ hỏi một câu: “Tôi đã gửi báo cáo
kết hôn, chờ được duyệt chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, đến lúc
đó đặt hai bàn ở nhà ăn, em thấy được không?”
Kim Tố Châu cũng không biết phong tục tập quán ở đây như thế nào, bèn gật
gật đầu: “Chuyện này nghe anh sắp xếp”
Cô cũng không quá chú trọng mấy thứ này, hôn lễ được tổ chức có náo nhiệt
có long trọng mà cuối cùng không sống được với nhau thì vẫn vậy. Cô đã sớm
hiểu được một đạo lý, cho dù có cưới ai cũng cần phải biết yêu thương mình
trước thì cuộc sống mới có thể tốt đẹp được, không thể dựa vào đàn ông và
con cái.
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, nhớ ra chuyện gì, lại nói: “Đoàn trưởng mời
chúng ta buổi tối qua nhà anh ấy ăn cơm, buổi tối không cần nấu cơm đâu”
Kim Tố Châu đã sớm đoán được sẽ có giờ phút này, cho nên cũng không cảm
thấy ngoài ý muốn: “Ừ, có cần mua gì mang theo không?”
“Không cần, đoàn trưởng không phải người như vậy”
“……”
Liên quan gì chuyện không phải người như vậy? Đây không phải lễ tiết cơ bản
sao? Kim Tố Châu không để ý tới anh, may là cô sớm có chuẩn bị.
Giang Minh Xuyên cơm nước xong lại đi ngay. Kim Tố Châu bắt đầu bận rộn.
Nguyên liệu nấu ăn có thể sử dụng được trong nhà không nhiều lắm, chỉ có
một ít bột mỳ và đỗ Giang Minh Xuyên mang về tối qua.
Tuy rằng Kim Tố Châu rất muốn làm bánh xốp xoắn ốc mà mình thích ăn nhất,
nhưng món đó cần sữa bò, ở đây không có, nên đành phải làm “bánh hoàng
kim”. Bánh hoàng kim là cách gọi của Hầu phủ, Lưu đại nương trong phòng
bếp nói, ở quê bà ấy gọi món này là bánh đậu xanh.
Trước đây khi Kim Tố Châu còn làm nha hoàn ở Hầu phủ, mỗi ngày cô chỉ nghĩ
cách kiếm đủ tiền chuộc thân rồi sau này ra ngoài làm buôn bán nhỏ, cho nên
nỗ lực lấy lòng các ma ma có bản lĩnh trong phủ, đi theo các bà học tay nghề.
Bởi vì khi đó cô hầu hạ trong viện Thế tử, bọn họ cũng nể mặt cho chút tình
mọn dạy dỗ cô. Sau đó cô thành người của Hầu gia, lại ngầm tìm ma ma học
chữ và xem sổ sách, cô biết những chủ tử trong phủ xuất thân đều cao hơn
cô, sau lưng khinh thường cô, nhưng vậy thì sao? Cô cũng không kém hơn so
với bọn họ. Hầu gia còn khen cô thông minh dị thường, đáng tiếc sinh ra với
thân phận nữ nhi.
Kim Tố Châu mang đậu xanh đã ngâm buổi sáng ra, thêm một chút nước rồi bỏ
vào trong nồi nấu. Trong lúc chờ thì cùng Hạ Nham mang hết ghế trong nhà ra
ngoài phơi, hai người còn bưng một chậu nước lau hết trong nhà ngoài nhà
một lần.
Bận rộn đến hai giờ chiều, cô đổ đậu xanh đã nấu chín ra bát tô, dùng muôi
đánh nhuyễn, sau đó bỏ đậu xanh đã đánh nhuyễn vào trong nồi, thêm
đường trắng, đun nhỏ lửa quấy đều tay, chờ thành hỗn hợp sền sệt mới đổ hết
ra một cái đĩa lớn chờ đông lại.
Hiện giờ thời tiết lạnh nên cũng không cần cố ý ướp lạnh, đợi chừng nửa canh
giờ, sẽ đông lại thành bánh.
Kim Tố Châu vốn định làm món này đem tặng người ta, cho nên đã ngâm
không ít đậu xanh. Cô đổ đĩa bánh lên thớt, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ
vuông vắn đều nhau. Miếng đẹp bày biện lên đĩa, miếng xấu và vụn bỏ vào hai
cái bát cho bọn trẻ ăn.
Cuối cùng bày biện được ba đĩa bánh đẹp.
Kim Tố Châu úp ngược cái bát để đậy một đĩa bánh đậu xanh, dặn Hạ Nham:
“Con dẫn em gái mang cái này sang nhà thím Tiền, tiện hỏi xem thím ấy có cái
áo khoác sạch sẽ nào không, cho thím mượn mặc tối nay, ngày mai thím đem
trả”
Trong miệng Hạ Nham vẫn còn ngậm đầy bánh đậu xanh, cậu luyến tiếc nuốt
xuống, vẻ mặt nghiêm túc nghe Kim Tố Châu dặn, cuối cùng gật đầu thật
mạnh, “Vâng”
Sau đó cẩn thận bưng cái đĩa đi ra ngoài, bước đi rất chậm, sợ làm đổ cái đĩa
trong tay. Phó Yến Yến đi theo sau cậu.
Hai đứa trẻ rất nhanh đã về, không chỉ Hạ Nham cầm trong tay một cái áo
khoác dài màu xanh lục, mà trên người Phó Yến Yến cũng mặc một chiếc áo
khoác sạch sẽ. Không đợi Kim Tố Châu hỏi, Hạ Nham đã vội giải thích: “Là bà
Ngô đưa, đây là áo của anh Tiểu Quân mặc khi còn nhỏ”
Mặt cậu cũng đỏ bừng. Vừa rồi Ngô Tiểu Quân cũng ở nhà, sau khi nếm một
miếng bánh đậu xanh thì hét tướng lên là ăn rất ngon, còn khen thím quá khéo
tay, trước nay cậu ta chưa từng ăn món gì ngon như vậy, làm cậu cảm thấy vô
cùng hãnh diện.
Lần đầu tiên cậu không cảm thấy tự ti ở trước mặt Ngô Tiểu Quân, giờ cậu
cũng có ba có mẹ, mẹ cậu sẽ làm ăn bánh đậu xanh rất ngon, cậu không còn
là nhóc đáng thương không có mẹ nữa rồi.
Kim Tố Châu hài lòng gật gật đầu, đưa hai cái bát cho bọn trẻ: “Cầm lấy ăn đi,
nhưng không được ăn quá nhiều một lần, dù sao cũng là món lạnh”
Phó Yến Yến nhìn cô, lúc này mới hiểu ra mẹ để cho cô bé đi theo sang là vì
muốn cô bé có được một chiếc áo tử tế.
Nhưng không rõ vì sao lại không hỏi mượn hai cái?
Hai nhóc cầm bát đi ra ngoài, vẻ mặt đều có phần không thể tin nổi. Hạ Nham
không ngờ rằng bát lớn này đều là của mình. Phó Yến Yến thì không nghĩ Kim
Tố Châu sẽ làm mấy món này, ở trong ký ức của cô bé, Kim Tố Châu trước nay
chưa từng làm mấy món thế này, bà ta hay nói lãng phí tiền.
Khi trời tối, Giang Minh Xuyên về nhà.
Kim Tố Châu đã thay quần áo xong, còn tắm rửa gội đầu cho mình và hai đứa
trẻ, thu xếp xong xuôi, thấy Giang Minh Xuyên về thì đặt một đĩa bánh đậu
xanh vào trong một chiếc rổ rồi cầm lên, hỏi anh: “Bây giờ đi luôn không?”
Cô biết ở đây người ta tương đối kiêng kị một số thứ, cho nên nói với hai đứa
trẻ đây là món bánh đậu xanh, sợ lại gặp phiền phức.
Giang Minh Xuyên đột nhiên thấy Kim Tố Châu quần áo sạch sẽ, đầu tóc gọn
gàng, không khỏi sửng sốt một chút, ngay sau đó nói: “Đi thôi”
Nhìn thấy chiếc rổ trên tay cô, anh nghi hoặc hỏi: “Đó là cái gì?”
“Món ăn tôi làm, cũng không phải thứ gì quý giá đâu, đoán chừng tay không tới
cửa không ổn lắm”
Giang Minh Xuyên gật gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Một nhà bốn người đi về hướng tòa nhà cao tầng đang đã xây dựng xong. Nhà
đoàn trưởng Uông ở tầng 4. Khi tới tầng 4, cửa nhà đã mở sẵn, bên trong vô
cùng náo nhiệt, giống như có rất nhiều người.
Kim Tố Châu nhìn về phía Giang Minh Xuyên, lúc đầu cô nghe ý anh, còn tưởng
rằng chỉ mời một nhà bọn họ, hiện giờ xem chừng là không phải.
Giang Minh Xuyên dường như cũng thấy bất ngờ, vẻ mặt có phần kinh ngạc,
nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, nói với cô một tiếng: “Vào đi thôi, nếu
mấy người đó có nói gì, em chỉ cần cười là được”
Kim Tố Châu cảm thấy anh xem thường mình, cô cũng đâu phải là người dễ bắt
nạt. Nào biết hai người vừa mới vào cửa, đã có tiếng cười hi hi truyền đến: “Ô,
đây không phải là áo của Tiền Ngọc Phượng sao?”