Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh]

Chương 17: Rừng lớn lắm chim lạ



Hạ Sơ Kiến bị nói trúng tim đen nên chột dạ, im thin thít không dám thở mạnh,

co rúm trên ghế lái. Cô tập trung cao độ vào tốc độ bay, đồng thời mở tất cả

các màn hình giám sát ảo xung quanh để tránh bị tấn công bão hòa như lần

trước.

Sáu màn hình ảo lơ lửng trước mặt cô, hiển thị hình ảnh từ radar quang học

thể rắn và hệ thống giám sát AI. Nhưng cô chỉ có hai mắt, làm sao nhìn hết

sáu màn hình cùng lúc?

Khi phi hành khí bay ổn định, Diệp Thế Kiệt mới mở một màn hình ảo mới, kết

nối với cơ sở dữ liệu Tinh Võng của Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ.

Trên màn hình hiện ra một hành tinh đan xen giữa hai màu đen tuyền và xanh

lam, trôi nổi giữa vũ trụ bao la.

Diệp Thế Kiệt chỉ vào hành tinh đó: “Đây là nơi chúng ta đang sống, hành tinh

Quy Viễn”

Ngón tay hắn lướt trên màn hình, hình ảnh thay đổi liên tục.

“Quy Viễn là hành tinh xa xôi nhất trong Tinh vực Bắc Thần, chỉ có tài nguyên

nông lâm ngư nghiệp lạc hậu nhất”

“Nhìn xem, 30% diện tích là biển, 30% là nước ngọt”

“20% là đồng bằng canh tác màu mỡ, 10% là thảo nguyên”

“10% còn lại chính là Rừng Dị Thú, bao gồm cả vùng Cực Bắc có ‘Vùng Cấm

Sinh Mệnh'”

“Tọa độ Huyết Kỳ Lân mà Hiệp hội cung cấp nằm ở rìa phía Nam của vùng Cực

Bắc này”

“Trên hành tinh Quy Viễn chỉ có 4 thành phố lớn, Mộc Lan thành là một trong

số đó. Dù dân số cả hành tinh lên tới chục tỷ, nhưng so với các hành tinh khác

của Đế quốc, nơi đây vẫn là vùng đất thưa dân và lạc hậu nhất”

Diệp Thế Kiệt phóng to vị trí Mộc Lan thành trên bản đồ. “Đây là địa bàn của

chúng ta”

Tiếp đó, hắn phóng to khu vực Rừng Dị Thú ở phía Bắc.

“Rừng Dị Thú trải dài qua cả Đông và Tây bán cầu. Phía Nam giáp Mộc Lan

thành, còn lại kéo dài lên tận Cực Bắc. Trung tâm Cực Bắc là Vùng Cấm Sinh

Mệnh, nơi nghe đồn không có sự sống nào tồn tại”

Cảnh tượng hùng vĩ trên màn hình khiến cả nhóm mê mẩn. Dưới chân họ là

những dãy núi trập trùng kéo dài hàng chục vạn km không thấy điểm dừng.

Dù là ban đêm, Rừng Dị Thú không hề tối tăm. Ánh sáng đủ màu sắc phát ra từ

sâu trong rừng: đỏ như máu, xanh táo non, vàng đất sa mạc, cam lấp lánh hay

tím cà hòa vào màn đêm.

Hạ Sơ Kiến chỉnh độ phân giải camera lên mức cao nhất. Từ độ cao hàng

nghìn mét, cô vẫn thấy rõ những con thú lông lá đang chạy nhảy bên dưới.

Nhưng càng bay về phía Bắc, cảnh vật bên dưới càng trắng xóa. Tuyết bắt đầu

rơi dày đặc trên màn hình.

“Tuyết rơi rồi à?” Hạ Sơ Kiến hỏi.

“Ừ, càng lên Bắc càng lạnh, tuyết càng dày. Giờ là giữa tháng 11, đến Mộc Lan

thành còn sắp vào đông, huống chi là Cực Bắc” Diệp Thế Kiệt tranh thủ phổ

cập kiến thức cho cả đội.

Mặt đất phủ đầy tuyết trắng xóa, chẳng nhìn thấy gì nữa. Hạ Sơ Kiến định tắt

màn hình giám sát thì đột nhiên, một điểm sáng vàng rực lao vút từ dưới lên,

phóng to cực nhanh trên màn hình.

Có thứ gì đang lao lên tấn công?!

Hạ Sơ Kiến vội vàng kéo cần lái, phi hành khí bốc đầu bay vút lên cao.

Trong tích tắc, chiếc xe vọt lên 5000 mét, gia tốc khủng khiếp khiến mọi người

trong xe rơi vào trạng thái không trọng lực. Chỉ cần tăng tốc thêm chút nữa là

đạt vận tốc vũ trụ cấp 1. May mà ai cũng thắt dây an toàn, nếu không đã bay

lơ lửng đập đầu vào trần xe rồi.

“Sơ Kiến làm cái quái gì thế?! Em định siết chết anh à?!” Lý Phược rên rỉ. Hắn

to con nhất nên bị dây an toàn thít đau nhất.

Hạ Sơ Kiến không thèm để ý. Cô dán mắt vào màn hình ảo, cuối cùng cũng

nhìn rõ thứ vàng rực kia là gì.

Đó là một con chim khổng lồ màu vàng kim, sải cánh rộng tới 4-5 mét! Đầu nó

to gấp 4-5 lần chim ưng thường. Đôi cánh dài và dày, lông vũ óng ánh như

vàng ròng. Mỗi cú vỗ cánh của nó tạo ra những luồng khí xoáy cực mạnh.

lai-son-hai-kinh/chuong-17-rung-lon-lam-chim-lahtml]

Kỳ lạ hơn, con chim này có 4 chân! Không phải chân chim, mà là 4 cái chân to

khỏe như chân sư tử. Thân hình nó cũng vạm vỡ như sư tử chứ không giống

loài chim chút nào.

“Con quái gì thế này? Nó mà đâm vào xe thì” Tống Minh Tiền hít ngược

một hơi khí lạnh.

Diệp Thế Kiệt nhíu mày quan sát kỹ rồi nói đầy nghi hoặc: “Hình như là Sư

Thứu Hải Đông Thanh của Rừng Dị Thú. Nhưng loài này thường sống ở Cực

Bắc gần Vùng Cấm Sinh Mệnh, cách đây cả vạn dặm, sao nó lại chạy xuống

tận phía Nam này?”

Dù họ đang bay về phía Bắc so với Mộc Lan thành, nhưng so với tâm Cực Bắc

thì đây vẫn là vùng đất phương Nam ấm áp.

“Tại sao nó chỉ sống gần Vùng Cấm Sinh Mệnh?”

“Vì nó chỉ thích nơi cực lạnh. Càng xuống Nam càng nóng, không hợp với nó”

Mọi người: “”

Âm 80 độ so với âm 100 độ thì đúng là “nóng” hơn thật. Một cảm giác hoang

đường dâng lên trong lòng mọi người. Nhưng ở Rừng Dị Thú thì chuyện quái gì

cũng có thể xảy ra.

“Nó lao vào chúng ta làm gì?” Hạ Sơ Kiến bình tĩnh điều chỉnh góc camera.

“Nhìn xem, nó đang đuổi theo. Đến khi em bốc đầu lên cao quá nó mới bỏ

cuộc”

“Con xe này chạy bằng động cơ nhiệt hạch có khác, tăng tốc như tàu vũ trụ ấy,

tí nữa là bay khỏi Quy Viễn luôn rồi” Tống Minh Tiền tấm tắc khen ngợi.

Hạ Sơ Kiến gật đầu: “Chắc chắn rồi, đạt vận tốc vũ trụ cấp 2 là thoát ly được

hành tinh ngay”

Mọi người xúm lại bàn tán về tính năng xe mới, chỉ có Hạ Sơ Kiến vẫn nhíu

mày nhìn về hướng con Sư Thứu biến mất.

Phi hành khí tác chiến luôn trang bị thiết bị siêu thanh đuổi chim tầm xa. Sư

Thứu dù to đến mấy cũng là chim (hoặc ít nhất là có đặc tính loài chim), đáng

lẽ phải tránh xa sóng siêu âm khó chịu đó. Sao con này không tránh mà còn

lao đầu vào? Chẳng lẽ có loài chim “gu mặn” thích nghe tạp âm siêu tần?

Đúng là rừng lớn lắm chim lạ.

Hạ Sơ Kiến thầm nhủ, tiếp tục lái xe bay nhanh ở độ cao vạn mét thêm một giờ

nữa rồi mới từ từ hạ độ cao.

“Bên dưới là rìa phía Nam của vùng Cực Bắc rồi” Hạ Sơ Kiến nói, bỗng phát

hiện la bàn trên bảng điều khiển quay tít thò lò như say rượu.

“Đội trưởng Diệp, chuyện này là sao?” Cô lo lắng hỏi.

Thư Sách

Diệp Thế Kiệt liếc nhìn, bình thản đáp: “Càng gần Cực Bắc từ trường càng

mạnh, la bàn sẽ bị loạn. Tắt chế độ tự lái đi, lái thủ công”

“Nhưng la bàn hỏng thì lái thủ công kiểu gì ạ?” Không có phương hướng thì

bay đi đâu?

“Dùng mắt và não chứ sao” Diệp Thế Kiệt lườm cô khinh bỉ. “Cô giỏi lắm mà?

Còn đòi đơn thương độc mã xông vào Cực Bắc cơ đấy!”

Hạ Sơ Kiến: “”

Cô nắm chặt cần lái, dõng dạc nói: “Được thôi, đằng nào tôi cũng có xem hiểu

la bàn quái đâu, cứ lái bừa vậy”

Mặt Diệp Thế Kiệt đen lại: “Cô không biết xem la bàn thật à?!”

“Tôi tốt nghiệp cấp 3 đâu, lại còn là học dốt, anh nghĩ tôi xem hiểu chắc?” Hạ

Sơ Kiến xổ một tràng tiếng địa phương Mộc Lan thành.

Nói đùa vậy thôi, cô vẫn nhìn màn hình ảo, từ từ hạ độ cao. Đến khi mắt

thường nhìn thấy những dãy núi và cành cây phủ tuyết trắng xóa bên dưới, cô

mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chỗ này cách tọa độ Huyết Kỳ Lân không xa, chúng ta dừng ở đây đi” Hạ Sơ

Kiến phóng to màn hình hiển thị mặt đất cho mọi người xem.

Bên dưới là một hồ nước xanh biếc khổng lồ, như một khối ngọc bích trong veo

khảm giữa đại địa trắng xóa. Bên hồ là rừng cây rậm rạp phủ tuyết trắng, lấp ló

chút màu xanh của lá kim.

Nhờ hệ thống nhìn xuyên thấu 3D, họ thấy dưới tán cây có một khoảng đất

trống, và ở giữa khoảng đất trống đó dường như có một ngôi nhà gỗ.

Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này lại có một ngôi nhà gỗ nhìn khá cổ kính?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.