Trong phòng bếp, Giang Minh Xuyên kể với Kim Tố Châu về chuyện công việc
của cô.
“Bếp trưởng Trương nói, trước hết chú ấy xin cho em vị trí phụ bếp, đầu tiên hỗ
trợ làm bữa sáng. Chờ sau này làm tốt, có thể được điều sang bữa trưa hoặc
bữa tối”
“Về lương cũng giống mọi người, một tháng hai mươi đồng, mỗi tháng có phiếu
gạo năm cân, nửa lít dầu mè, những thứ khác cuối năm sẽ phát. Nhưng phải
dậy sớm, mỗi ngày ba giờ sáng đến nhà ăn, chín giờ sáng kết thúc. Từ chín giờ
tối đến mười giờ thì chuẩn bị nguyên liệu cho sáng mai”
Về đãi ngộ, lương ngang công nhân thành thị. Điểm trừ duy nhất là thức khuya
dậy sớm.
Nhưng với Kim Tố Châu, những thứ này chẳng là gì. Trước kia làm nha hoàn, cô
thường xuyên gác đêm, đứng suốt, nhất là mùa đông, áo bông dày vẫn lạnh
run người.
Hơn nữa, dù là phu nhân Hầu phủ, mỗi ngày cũng phải dậy giờ Dần – khoảng
ba, bốn giờ sáng – trang điểm thỉnh an lão phu nhân. So với bây giờ, chẳng
khác là bao.
Kim Tố Châu không thấy vấn đề, gật đầu: “Được chứ. Dù sao ở nhà cũng nhàn
rỗi”
Giang Minh Xuyên nhìn cô đầy hoài nghi. Anh nghe con gái kể, ngày nào cô
cũng ngủ đến trưa mới dậy.
Buổi tối, Kim Tố Châu vẫn muốn rúc vào lòng Giang Minh Xuyên. Anh bất đắc
dĩ giữ chặt tay chân cô, thì thầm: “Sáng mai em có muốn dậy nổi không?”
Kim Tố Châu nghe vậy, lòng hơi rối, do dự: “Vậy… chúng ta nhanh một chút?”
Giang Minh Xuyên: “…”
Thấy anh bất động, cô nhân cơ hội đưa tay sờ soạng ngực anh. Mặt Giang
Minh Xuyên đỏ bừng. Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào da mặt dày đến
thế.
Mắt thấy cô lại định bò lên, anh vội ôm chặt cô vào lòng, không cho động đậy:
“Nghe anh, ngủ đi”
Giọng anh trầm thấp, hơi thở nóng hổi phả lên đỉnh đầu cô, khiến người cô
ngứa ran. Mặt cô dán sát ngực anh, không biết do anh nóng hay mặt mình
nóng, chỉ thấy cả người bỏng rẫy.
Lần đầu tiên Kim Tố Châu được người khác ôm vào lòng như thế. Cô cảm thấy
thỏa mãn, như ôm trọn cả thế giới. Lúc này, cái ổ chăn nhỏ bé yên tĩnh chính là
toàn bộ thế giới của cô.
——
Một đêm ngủ ngon giấc. Rạng sáng, Kim Tố Châu tỉnh dậy đúng giờ. Cô nằm
nghiêng, người đàn ông từ phía sau ôm chặt lấy cô. Trong lòng cô khẽ hừ một
tiếng, thầm nghĩ đàn ông nào cũng thế, miệng thì không muốn cưới, nhưng
chẳng phải vẫn ôm cô ngủ ngon lành sao?
Song khi dậy, cô vẫn cử động nhẹ nhàng. Mặc áo bông dày, ra bếp lấy nước
nóng trong phích rửa mặt, buộc tóc gọn gàng rồi ra cửa. Bên ngoài trời vẫn tối
mịt, may có trăng sáng, đủ thấy đường.
Đến nhà ăn, đèn đã bật sáng trưng. Nhà ăn dùng điện, sáng choang. Bếp
trưởng Trương chưa có mặt, chỉ thấy bốn chiến sĩ hậu cần đến sớm đang bận
rộn. Chắc bếp trưởng đã dặn trước, thấy Kim Tố Châu đến, họ không ngạc
nhiên, chỉ thêm phần tò mò.
Kim Tố Châu vốn lo bị làm khó. Dựa vào kinh nghiệm xưa, đến núi nào phải bái
sơn thần núi đó. Nào ngờ bốn chiến sĩ hậu cần lại vô cùng khách khí. Một anh
chàng cao lớn còn dừng tay, hỏi: “Sư phụ Kim, chị cần gì nữa không? Chúng tôi
chuẩn bị giúp chị”
Nghe ba tiếng “sư phụ Kim”, Kim Tố Châu hài lòng nhìn anh ta. Cô đảo mắt
quanh bếp, thấy gạo nếp và táo đỏ đã ngâm sẵn, liền xắn tay áo: “Tôi cần thêm
đậu đỏ và hoa quế, có không?”
“Đậu đỏ có, hoa quế thì không”
“Vậy lấy đậu đỏ đi”
Anh ta quay người đi lấy. Kim Tố Châu bước qua xem gạo nếp.
Tám giờ sáng, sau thể dục, binh lính nhịp nhàng tiến vào nhà ăn. Mỗi người lấy
khay ở cửa, xếp hàng nhận đồ ăn.
Ngày thường là một quả trứng, một màn thầu, một bánh bao rau kèm bát cháo
nóng. Hôm nay khác hẳn: màn thầu thay bằng nắm cơm nếp đỏ, mặt trên điểm
đậu đỏ và táo khô, thơm lừng, nhìn đã thấy ngon.
Ai nấy bước lên đều dùng đũa gắp miếng cơm nếp ăn trước. Vừa vào miệng đã
ngọt ngào lan tỏa, ngon đến nuốt cả lưỡi. Có người thấy quá ngon, cố ý để
dành nửa miếng ăn cuối cùng.
Giang Minh Xuyên không trực bữa sáng, anh dẫn hai đứa nhỏ đến nhà ăn, dùng
phiếu đổi ba suất. Phó Yến Yến và Hạ Nham từng ăn bánh long phượng, lần
này không vồ vập như lúc đầu, hai đứa dùng thìa múc từng chút, lịch sự tao
nhã.
Ăn xong, Giang Minh Xuyên dẫn Phó Yến Yến vào bếp giao cho Kim Tố Châu.
Mặt Kim Tố Châu đỏ bừng vì hơi nóng trong bếp. Dạo gần đây ăn uống tốt, cô
đã có da có thịt, da trắng hơn, tóc đen mượt, trông khác hẳn trước đây – khác
thế nào thì khó nói rõ.
Kim Tố Châu lấy mấy miếng bánh long phượng vụn trong lồng hấp cho con gái
ăn, nói với Giang Minh Xuyên: “Ngày mai không cần mua phần của Yến Yến
nữa, nhiều thế này đủ con bé ăn”
Phó Yến Yến: “…”
Cô bé mím môi không chịu ăn. Kim Tố Châu dỗ: “Ngoan, mẹ cố ý để dành cho
con”
Bên cạnh, Hạ Nham hâm mộ nhìn em. Phó Yến Yến chẳng thèm để ý cậu.
Giang Minh Xuyên bất đắc dĩ: “Đừng trêu con nữa. Em bận việc đi, anh đưa
Tiểu Nham ra ngoài”
Kim Tố Châu làm xong việc thì dẫn con gái về. Đi ngang cửa nhà họ Ngô, bị
Tiền Ngọc Phượng gọi giật lại. Chị ta dường như cố ý đứng chờ ngoài cửa. Chị
ta lườm Kim Tố Châu đầy ghen tị: “Em thật chẳng ra sao. Chị có chuyện gì
cũng kể em nghe, còn em đi làm nhà ăn mà chẳng nói tiếng nào. Chị phải hỏi
doanh trưởng Giang nhà em mới biết. Làm ở đó thế nào? Nghe nói mỗi tháng
trợ cấp nhiều lắm. Trước bao chị em muốn vào mà chẳng được, chỉ mình em
có bản lĩnh”
Đúng là có bản lĩnh – lừa cưới được doanh trưởng Giang, giờ lại kiếm được
việc ngon.
Tiền Ngọc Phượng tuyệt đối không thừa nhận mình ghen tị. Chị ta chỉ giận Kim
Tố Châu giấu giếm, không coi mình là bạn.
Kim Tố Châu đã đoán trước. Cô không những chẳng dỗ, ngược lại xụ mặt: “Chị
nói vậy em nghe không thoải mái. Em tối qua mới biết, sáng nay ba giờ đã ra
khỏi nhà, lấy đâu thời gian kể chị? Nếu chị nghĩ thế thì đúng là coi em người
ngoài. Em tự hỏi từ ngày đến đây, luôn chân thành với chị, làm món ngon nào
cũng nghĩ đến chị trước. Vậy mà chị lại nghĩ xấu cho em”
Nói xong, cô chẳng thèm nhìn, nắm tay con gái đi thẳng.
menh/chuong-12.html]
Nghe vậy, Tiền Ngọc Phượng chột dạ, vội chạy theo níu lại: “Ơ kìa, chị còn
chưa nói gì, em đã giận thế? Thôi thôi, là chị không phải. Mau vào nhà ngồi,
uống ngụm nước ấm đi, sáng sớm bận rộn chắc mệt lắm”
Kim Tố Châu trừng chị ta: “Em nào dám giận chị? Không lại bảo em chẳng biết
tốt xấu”
“Trời ơi tính tình gì kìa, cũng chỉ doanh trưởng Giang chịu nổi em thôi”
Nói xong, chị ta vội kéo người vào nhà: “Mẹ chồng chị đi vắng rồi. Sáng nay lại
cãi nhau một trận, chị cũng mặc kệ, thích đi đâu thì đi. Mau vào đi”
Phó Yến Yến đứng bên, trợn mắt nhìn Kim Tố Châu chỉ vài câu đã khiến đối
phương hết giận, còn phải dỗ dành mình. Đổi lại là cô bé, chắc đã vội xin lỗi.
Đột nhiên cô bé nhận ra, Kim Tố Châu ở thế giới này thật sự khác hẳn trước
kia.
Kim Tố Châu hỏi: “Chị lại cãi mẹ chồng à?”
“Chị nào dám. Là Đại Nha. Chị làm theo lời em hôm qua, về nhà nói nhẹ nhàng
ăn vạ bố với bà nó kìa. Ăn vạ họ mới hiệu quả, bảo họ đừng lo cho cả nhà bác
nó nữa, có lo thì lo cho nó”
“Nào ngờ con bé lợi hại thế. Sáng nay nó thật sự ầm ĩ với bà nội và bố nó một
trận. Nhưng chị nghe mà sướng tai. Giờ chị nghĩ thông rồi, thay vì chu cấp tiền
nuôi cả nhà anh chồng, chi bằng cho Đại Nha nhà mình đi học”
Kim Tố Châu gật đầu: “Đúng là nên thế”
Chỉ mình Phó Yến Yến đồng cảm với Đại Nha. Trước kia chị ấy một mình chống
nhận được mẹ thương mình.
Buổi chiều, Hạ Nham về muộn hơn thường ngày.
Kim Tố Châu không để tâm. Cô hay nghe Tiền Ngọc Phượng than Tiểu Quân bị
thầy giữ phụ đạo, có hôm về trời đã tối. Thầy nghiêm mới có trò giỏi, cô nghĩ
Hạ Nham cũng vậy.
Nhưng lúc ăn cơm, con gái đột nhiên nói: “Anh bị bắt nạt”
Kim Tố Châu và Giang Minh Xuyên cùng giật mình, nhìn sang Hạ Nham. Cậu
bé giật nảy, vội giải thích: “Không phải, con không bị bắt nạt”
Phó Yến Yến ghét bỏ nhìn anh trai, bĩu môi: “Giày anh ướt, cặp sách bẩn”
“Đó… là con không cẩn thận ngã”
“Nhưng cổ anh có vết cào”
Hạ Nham im bặt. Cậu cúi đầu, như phạm lỗi, chẳng dám nhìn hai người lớn.
Ánh đèn trong nhà lờ mờ, Hạ Nham lại mặc áo khoác nên hai người chưa phát
hiện. Kim Tố Châu lạnh mặt, đưa tay kéo cổ áo cậu ra. Trên cổ lộ ba vệt đỏ,
một vệt còn rách da.
Cô nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Hạ Nham tưởng cô giận mình. Trước kia cậu đánh nhau với trẻ con trong
thôn, mẹ đứa thua trận sẽ lôi con ra đánh mắng, bảo nó vô dụng, làm bà mất
mặt.
Cậu lí nhí: “Không đau đâu ạ”
Giang Minh Xuyên không để tâm lắm, nghĩ chỉ trẻ con đánh nhau: “Lát bôi
thuốc là được”
Phó Yến Yến nghe vậy im luôn. Chỉ Kim Tố Châu nhướn mày: “Nói gì vậy? Bị
cào thế này còn bảo không sao? Giờ bị cào, lần sau chắc chắn bị đánh vào
đầu. Anh biết chuyện anh trai nhà họ Ngô không? Đầu đập đá, liệt giường bao
năm chưa dậy nổi”
Giang Minh Xuyên ngậm miệng. Anh biết lúc này cãi không lại cô.
Phó Yến Yến nhìn ba, lại nhìn mẹ, thức thời cúi đầu ăn cơm.
Chỉ Hạ Nham sợ đến tái mặt, lo mình cũng liệt giường, vội kể hết. Hóa ra lớp
hai có mấy thằng đầu gấu sáng nay nghe ai mách mẹ cậu làm ở nhà ăn, đòi
cậu mang đồ ngon cho chúng. Cậu không chịu. Tan học, chúng chặn cậu
không cho về.
Mấy thằng đó rất hư, giờ ra chơi còn đứng chặn cửa nhà vệ sinh, bắt đứa khác
muốn đi phải chui qua háng chúng mới cho vào.
Giang Minh Xuyên nhíu mày chặt. Ý thức quá tệ.
Kim Tố Châu định dạy cậu cách phản kích. Giang Minh Xuyên như đoán được,
nói luôn: “Ngày mai con hỏi thăm nhà mấy đứa đó ở đâu. Cuối tuần ba sang
nói chuyện. Lần sau gặp chuyện này phải kể ba mẹ”
Hạ Nham không ngờ ba bận rộn vậy mà chịu ra mặt cho mình. Thực ra không
chỉ cậu bị bắt nạt.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng” Lòng thấy ấm áp.
Cơm nước xong, Giang Minh Xuyên và Kim Tố Châu vào bếp rửa bát. Trong
phòng khách, Phó Yến Yến bất ngờ hỏi: “Anh có chui không?”
Hạ Nham chậm nửa nhịp mới hiểu, do dự lắc đầu: “Không có”
Phó Yến Yến hoài nghi nhìn cậu, cười nhạo một tiếng.
Mặt Hạ Nham đỏ bừng. Cậu thật sự không chui, nhưng cậu… tè ra quần, ngồi
nguyên tại chỗ đến chiều không dám đứng dậy.
Trong bếp.
Giang Minh Xuyên khom lưng rửa bát, Kim Tố Châu lau bếp bên cạnh. Cô đột
nhiên quay đầu hỏi anh: “Có phải trong thâm tâm anh không tin tưởng em?”