Thẩm Lương Vi mười ba tuổi ngồi trước khung cửa sổ hình tròn, ngắm nhìn
tuyết lớn bay lả tả ngoài trời.
Những bông tuyết tựa như bông gòn bị xé vụn, bay tán loạn giữa đất trời, làm
nhòe đi tầm mắt, cũng ngăn cách kiếp trước và kiếp này.
Nàng cúi đầu, nhìn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của mình, cuối cùng cũng
xác định: Nàng đã trọng sinh.
Thật tốt quá! Nàng cong môi cười, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo tàn
nhẫn không hợp với tuổi tác. Hiện tại nàng vẫn còn cha mẹ huynh trưởng, có
thân thể khỏe mạnh, lại có được kinh nghiệm xử thế tích lũy từ sự tôi luyện
thảm thiết của cả một đời người. Như vậy, ngại gì không thống khoái mà có
oan báo oan, có thù báo thù, để không phụ cuộc đời mới này.
Rèm cửa khẽ động, nha hoàn Xuân Anh kêu lên “A!” một tiếng rồi vội vàng chạy
vào, nhanh tay nhanh chân đóng cửa sổ lại, vừa làm vừa nói: “Nhị tiểu thư, trời
lạnh thế này sao người lại mở cửa sổ chứ? Nếu bị nhiễm phong hàn thì biết
làm sao!”
Nói rồi nàng ấy vội nắm lấy tay Thẩm Lương Vi. Quả nhiên đầu ngón tay lạnh
buốt, Xuân Anh vội vàng đỡ nàng đi về phía lò sưởi: “Tay lạnh thành thế này
rồi, người thật là quá bướng bỉnh!”
Thẩm Lương Vi nhìn Xuân Anh, bên môi ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt, sống mũi
cay cay suýt nữa rơi lệ.
Xuân Anh tỷ tỷ vẫn còn đây, thanh xuân xinh đẹp, chứ không phải là người phụ
nữ bị mẹ chồng và gã chồng vô lại tra tấn đến chết lặng, ánh mắt đờ đẫn,
khô gầy như que củi ở nhà lão Tam họ Ngu.
Thẩm Lương Vi hận bản thân mình cực độ. Đời trước nàng đã lạnh nhạt, hồ đồ
đến mức nào mới có thể cho rằng kết cục bi thảm của Xuân Anh đều là do
nàng ấy gieo gió gặt bão, là do nàng ấy không làm tròn bổn phận con dâu?
Bà vú của nàng. Chính là mẹ chồng của Xuân Anh, là một kẻ lòng lang dạ sói,
ích kỷ ác độc như vậy, sao nàng lại không nhìn ra chứ?
Rèm cửa lại động, một nha hoàn khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặc áo váy
bông màu hồng phấn, tô son trát phấn xinh xắn cũng bước vào. Thấy Xuân
Anh và Thẩm Lương Vi đang ở riêng cùng nhau, ánh mắt ả lập tức trở nên sắc
bén và nghi ngờ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Xuân Anh, sao ngươi
lại ở đây? Không phải bảo ngươi đi làm chè hạnh nhân sao? Chè đâu?”
trong-sinhhtml]
Nói xong lại lầm bầm: “Suốt ngày chỉ biết lười biếng, giở trò gian dối, cũng chỉ
có Nhị tiểu thư tính tình tốt mới bao dung ngươi, đổi là người khác thì sớm đã
tống cổ ra ngoài rồi! Nhị tiểu thư, người cũng phải quản lý đi thôi, nếu không ả
ta cứ như vậy đi ra ngoài, làm mất hết thể diện của người!”
Xuân Anh tức nghẹn: “Ngươi, ngươi nói bậy gì đó!”
Xuân Anh xưa nay không giỏi cãi vã, hơn nữa Hương Vân này là người do Lão
phu nhân ban cho Nhị tiểu thư, tuy nhỏ hơn nàng một tuổi nhưng lại là đại nha
hoàn nhất đẳng duy nhất trong phòng này, lại là con gái nuôi của bà vú Ngu
ma ma – bà vú của Nhị tiểu thư. Xưa nay ả ta luôn tranh cường háo thắng,
Xuân Anh ít nhiều cũng có chút kiêng dè, không dám tranh chấp với ả.
Lâu dần, ngược lại trông như Xuân Anh chột dạ đuối lý.
Kiếp trước, Thẩm Lương Vi cũng cho là như vậy.
Kiếp trước Thẩm Lương Vi bị Ngu ma ma và Hương Vân tẩy não, cũng cho rằng
Xuân Anh không biện bạch chính là chột dạ, là nàng ấy sai! Nếu không sai, tại
sao nàng ấy không giải thích?
Hương Vân cười lạnh: “Ta nói bậy chỗ nào? Nếu không thì chè đâu? Ngươi
không phải đi làm chè hạnh nhân sao? Sao lại ở đây? Còn dám nói không phải
lười biếng!”
“Đi ra ngoài” Thẩm Lương Vi mở miệng.
Hương Vân càng đắc ý, liếc xéo Xuân Anh một cái: “Có nghe thấy không? Nhị
tiểu thư bảo ngươi đi ra ngoài đấy, còn chưa cút?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Xuân Anh tủi thân cắn môi, định giải thích: “Nhị tiểu thư”
“To gan!” Hương Vân dựng ngược lông mày lá liễu, “Nhị tiểu thư nói mà ngươi
dám không nghe sao? Trong mắt còn có Nhị tiểu thư không, ngươi muốn dĩ hạ
phạm thượng hả!”
Thẩm Lương Vi lạnh lùng nói: “Ta thấy ngươi mới là to gan! Ở trước mặt ta mà
hô to gọi nhỏ, ai cho ngươi cái gan đó? Còn nữa, ta là bảo ngươi đi ra ngoài,
còn chưa cút!”