Nhị huynh Thẩm Hoằng Tuân, đứng thứ ba trong nhà, là Thám hoa lang khoa
thi trước, hiện giờ nhậm chức Hầu đọc ở Hàn Lâm Viện, tài danh vang khắp
thiên hạ.
Còn Nhị thúc, Tam thúc cùng mấy vị đường ca, không ai so được với cha và
các huynh trưởng của nàng.
Cái Thẩm gia này, toàn dựa vào đại phòng bọn họ chống đỡ, cho nên, nàng sợ
ai?
Một hai kẻ điêu nô, nàng muốn xử lý thì cứ đơn giản thô bạo mà xử lý, thì đã
làm sao?
Chẳng lẽ nàng còn phải cùng chúng nó vòng vo tam quốc, thiết kế, tính kế,
dùng thủ đoạn? Chúng nó xứng sao?
Nàng nói Hương Vân bất kính chủ tử, chính là Hương Vân bất kính chủ tử, ai
còn dám đòi chứng cứ ở nàng sao? Hừ, nực cười!
Trong lòng Thẩm Lương Vi âm thầm cảm khái, với thân phận như vậy của
nàng, thảo nào đời trước Nhị hoàng tử Phong Ung Vương Tiêu Cảnh Hoài một
lòng một dạ muốn cưới nàng.
Hắn muốn cưới nàng, lại không dám chủ động theo đuổi vì sợ chọc phụ hoàng
nghi kỵ, nên mới cùng Lão phu nhân, nhị phòng, tam phòng hợp mưu tính kế
nàng, làm nàng tình căn thâm chủng với hắn, tự mình không màng thể diện,
không màng cha mẹ khuyên can, khóc lóc cầu xin khăng khăng đòi gả cho
hắn.
Nơi cha mẹ Thẩm Lương Vi ở gọi là Xuân Đằng Viện, cách Lăng Tiêu Viện của
nàng khá xa. Nàng cùng Xuân Anh đi một hồi lâu mới tới.
Mẫu thân Thẩm Lương Vi, Đại phu nhân Thẩm gia Dung Hâm hôm nay không
đến Thái Y Viện.
Tuyết rơi dày đặc, không có việc gì làm, bà theo thói quen cầm một quyển y
thư đọc.
Khi nha hoàn Hải Đường vui mừng hớn hở chạy vào bẩm báo Nhị tiểu thư tới,
Thẩm đại phu nhân trong nháy mắt sững sờ.
Sau đó bà “A!” một tiếng hoàn hồn rồi bật dậy, vì đứng lên quá hoảng loạn mà
đánh đổ chén trà trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nước trà vương vãi đầy đất.
Bà bất chấp xem vạt áo váy mình có bị ướt hay không, vội buông quyển sách
xuống đón ra ngoài.
Ánh Trăng Dẫn Lối
mau-thanhtml]
Vén rèm lên, vừa lúc chạm mặt Thẩm Lương Vi.
Hai mẹ con nhất thời hô hấp đều cứng lại.
Trong thần sắc vừa mừng vừa sợ của Thẩm đại phu nhân còn mang theo vài
phần cẩn thận dè dặt, phảng phất như sợ mình lỡ làm gì khiến con gái không
vui.
Thẩm Lương Vi cảm thấy như đã trải qua mấy đời – không, là thật sự cách một
đời.
Đời trước, sau khi Ung Vương đăng cơ làm Hoàng đế, nàng đường đường chính
chính trở thành Hoàng hậu.
Thế nhưng, được cá quên nơm, Ung Vương trước kia dựa vào thế lực cha
huynh nàng để đoạt ngôi vị hoàng đế bao nhiêu, thì sau khi đăng cơ lại kiêng
kỵ bấy nhiêu.
Nàng là Hoàng hậu nên đứng mũi chịu sào.
Gã đàn ông vong ân phụ nghĩa kia dung túng, ám chỉ sủng phi hạ độc nàng, là
mẹ liều chết cứu nàng trở về.
Nhưng trong quá trình cứu nàng, mẹ vô ý bị nhiễm độc, thiếu một vị thuốc
nên không thể giải độc hoàn toàn, từ đó tổn thương căn cơ thân thể, chưa đến
hai năm sau liền chết bệnh.
Bà tự biết không sống được bao lâu, ngày đêm không chịu nghỉ ngơi để luyện
chế vô số các loại thuốc giải độc, thuốc cứu mạng. Bà sợ sau khi bà qua
đời, nàng ở trong cung lại bị ám toán, nên hơn nửa số thuốc đó đều để lại
cho nàng.
Nhưng nàng ngu ngốc biết bao, gã đàn ông kia chỉ dùng vài câu hoa ngôn xảo
ngữ đã lừa gần hết tâm huyết của mẹ! Sao nàng lại ngu ngốc đến thế chứ!
Giờ phút này gặp lại mẹ, gần như chỉ trong nháy mắt, Thẩm Lương Vi liền cảm
nhận được sự quan tâm nồng đậm và tình mẫu tử của bà dành cho mình.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường! Nàng nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn
mà Lão phu nhân vẽ cho nàng, cái gì cũng hiểu, cái gì cũng thấy rõ!
“Mẹ!” Thẩm Lương Vi mỉm cười gọi, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước,
nàng vội chớp mắt để tan đi.
“Ôi, ôi. Mau, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm, mau vào” Thẩm đại phu nhân
bị tiếng “Mẹ” này của con gái gọi đến tim cũng bay lên, đôi mắt sáng đến kinh
người, thần thái tỏa sáng.
Bà đưa tay muốn nắm tay Thẩm Lương Vi, bỗng nhiên nghĩ đến Thẩm Lương Vi
rất không thích bị bà chạm vào, người cứng đờ, lại lặng lẽ buông tay xuống, chỉ
là nụ cười trên mặt che cũng không che được.