Đích Nữ Trùng Sinh Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 6: Mục đích của Lão phu nhân



Đây là lần đầu tiên con gái chủ động đến thăm bà ngày thường, sao bà có thể

không vui? Bà vui đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thẩm đại phu nhân nói năng lộn xộn mời Thẩm Lương Vi ngồi xuống, gọi người

dâng trà dâng bánh, “Chỗ mẹ không có gì ăn, con muốn ăn gì, mẹ bảo người ra

ngoài mua, lát nữa, lát nữa mang đến cho con, được không?”

Thẩm Lương Vi gật gật đầu, cười “Vâng” một tiếng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Con

muốn ăn điểm tâm của Cẩm Phúc Trai”

Thẩm Lương Vi sao lại không thấy vẻ mặt vừa căng thẳng vừa hưng phấn, lại

có chút cẩn thận dè dặt này của mẹ mình? Trong lòng vừa vui sướng lại vừa

chua xót.

Nàng biết không thể lập tức thay đổi quá nhiều, phải từ từ.

Nàng không vội, nàng còn cả một đời dài đằng đẵng cơ mà.

Đời này, cả nhà bọn họ đều sẽ bình an, hòa thuận vui vẻ, sống lâu trăm tuổi!

Thẩm đại phu nhân mừng đến nỗi tâm hoa nộ phóng: “Được, được, mẹ sai

người đi mua ngay! Hải Đường!”

Hải Đường cười đáp lời, xoay người đi ra ngoài dặn dò.

Thẩm đại phu nhân vui mừng dịu dàng nhìn Thẩm Lương Vi, một bụng lời

muốn nói, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên nói gì.

Trước kia bà cũng luôn muốn thân cận với con gái, nhưng con gái căn bản

không cần bà đưa điểm tâm đồ ăn vặt, nói là có tổ mẫu rồi, không cần đến bà!

Bà từng gửi bánh phù dung đến, bị nàng trả về nguyên vẹn. Từ đó về sau, bà

cũng không dám gửi nữa.

Lời vừa rồi cũng là theo bản năng thuận miệng nói ra, nói xong bà lập tức hối

hận, sợ con gái sẽ từ chối, sẽ tức giận, không ngờ nàng thế mà lại đồng ý.

“Đúng rồi, Vi Nhi con, có phải có chuyện gì không? Ta là mẹ con, con. con có

chuyện gì cứ nói thẳng, không cần che giấu” Thẩm đại phu nhân nói.

muc-dich-cua-lao-phu-nhanhtml]

Bà vẫn không thể tin được hạnh phúc lại tới đột ngột như vậy, bà cho rằng

nàng có điều cầu cạnh, nhưng dù có cầu cạnh, bà cũng cam tâm tình nguyện

nỗ lực làm được cho nàng.

Trong lòng Thẩm Lương Vi đau xót, lại mở to đôi mắt xinh đẹp trong veo cười

với mẫu thân: “Không có, con chỉ là nhớ mẹ, muốn đến thăm mẹ thôi. Người là

mẹ con mà, con nhớ người liền tới! Trước kia con còn nhỏ, không hiểu chuyện,

mẹ, người đừng trách con”

Lão phu nhân nuôi nàng mười mấy năm. Mười mấy năm ấy, chỉ cần có tâm cố

ý, đủ để biến yêu ghét của bà ta thành yêu ghét của nàng.

Khống chế nàng chặt chẽ.

Nàng dùng bi kịch khổ sở cả một đời mới rốt cuộc nhìn rõ ràng.

Chưng mà, cho dù là hiện tại đã trọng sinh, nàng cũng không hiểu, tại sao Lão

phu nhân lại muốn làm như vậy!

Tại sao lại nơi chốn nhắm vào đại phòng bọn họ, lại nơi chốn bảo vệ hai phòng

nhị thúc, tam thúc không có tiền đồ kia!

Ánh Trăng Dẫn Lối

Thẩm đại phu nhân vừa bi vừa hỷ, lặng lẽ nghiêng người nhanh tay lau khóe

mắt ướt át, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đứa nhỏ ngốc, mẹ vui mừng còn không kịp,

sao mẹ lại trách con chứ? Là mẹ có lỗi với con, khi con còn nhỏ, mẹ không

chăm sóc con”

“Cái đó không trách người, hiện giờ con hiểu chuyện rồi, chuyện trước kia

chúng ta đều không nhắc tới nữa được không? Mẹ, sau này chúng ta đều sống

tốt nhé”

“Được, được”

Hai mẹ con trò chuyện. Vốn dĩ là mẹ con ruột thịt máu mủ tình thâm, trời sinh

đã là quan hệ thân thiết nhất, khúc mắc vừa cởi bỏ, hai người rất nhanh liền

thân mật nhẹ nhàng hẳn lên.

Đang nói chuyện, San Hô – nha hoàn bên cạnh Lão phu nhân bỗng nhiên tới.

Thẩm đại phu nhân hơi cứng người, miễn cưỡng giữ nụ cười trấn định, sai

người mời vào.

“Nô tỳ thỉnh an Đại phu nhân, Nhị tiểu thư!” San Hô cười hành lễ.

Cô nương mười bảy tuổi dáng người thướt tha, mặt trái xoan, mắt hạnh, mặc

áo khoác ngoài vạt chéo thêu hoa dây màu đỏ tươi, váy dài thêu chỉ vàng cam,

thập phần nổi bật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.