Ngày hôm sau Giang Minh Xuyên mang một chồng báo về. Kim Tố Châu bảo
hai đứa nhỏ chép lại địa chỉ tòa soạn báo, còn cô thì gấp tranh đã vẽ xong bỏ
vào phong thư. Mỗi phong thư bỏ hai bức tranh, một bức vẽ bút chì, một bức
vẽ bút lông. Các bức họa đều khác nhau vì cô sợ những người ở các tòa soạn
đó quen biết nhau, đến lúc đó sẽ nhận ra.
Phó Yến Yến cầm báo tra ra được địa chỉ rồi thì sẽ đưa cho Hạ Nham để cậu
viết lại lên giấy.
Cuối cùng hai đứa bé tổng hợp được mười một địa chỉ tòa soạn báo, cộng
thêm tòa soạn mà Phương Mẫn đề cử cho Kim Tố Châu là mười hai nơi. Kim Tố
Châu bỏ những bức tranh mình đã vẽ vào các phong thư, dán kín rồi dán tem
lên.
Sáng sớm hôm sau, Kim Tố Châu dẫn con gái ra hòm gửi thư nơi cổng lớn
doanh trại. Thường ngày người của bưu cục sẽ đến phát thư, cũng tiện thể
nhận thư mang đi, chỉ cần báo một tiếng với đồng chí trực ban là được.
Kim Tố Châu cầm mười hai phong thư và tiền đặt lên bàn phòng trực ban bên
cạnh cổng lớn, chào hỏi người ta rồi đi về.
Trên đường về, còn tiện đường đi Cung Tiêu Xã bộ đội mua đồ ăn.
Phó Yến Yến đi theo phía sau, nhịn không được hỏi: “Ngày hôm qua lời thím
Tiền nói con nghe thấy rồi”
Thím ấy bảo chuyện công việc của Kim Tố Châu là do Lưu Hồng Nguyệt báo
cáo. Trong trí nhớ của cô bé, đời trước không xảy ra những việc này, chắc do
đời trước “Kim Tố Châu” không có chỗ nào khiến Lưu Hồng Nguyệt kia ghen
ghét.
Tuy rằng cô bé cũng thấy rất kỳ lạ, vì sao Kim Tố Châu ở thế giới này lại biết
làm nhiều thứ như vậy? Cô biết làm rất nhiều món ăn ngon, biết thêu thùa, biết
vẽ tranh biết viết chữ…
Phó Yến Yến không muốn nghĩ sâu hơn, hiện giờ ở trong lòng cô bé, thế giới
này và thế giới kia khác biệt, “Kim Tố Châu” cũng là hai người khác nhau.
Có lẽ, khi còn nhỏ Kim Tố Châu lén tìm người có bản lĩnh trong thôn học những
thứ này, dù gì cô cũng chăm chỉ nỗ lực như vậy.
Kim Tố Châu nghe hỏi vậy, biết con bé này lại nghĩ quá nhiều rồi, sợ trong lòng
con gái tức giận, nên giải thích: “Yên tâm, trong lòng mẹ hiểu rõ”
Phó Yến Yến nhìn cô không nói lời nào.
Kim Tố Châu cho rằng cô bé coi thường mình, tức giận nói: “Mẹ con cũng
không phải người hiền lành gì, sao có thể để mặc cô ta ức hiếp? Nhưng cũng
đâu thể kích động tìm tới cửa cãi nhau với cô ta? Như thế thì có ích lợi gì, cũng
không phải người ta không có miệng, có khi còn chọc lại để mình tức điên, lúc
ấy không dưng bị rước lấy chê cười. Chuyện này không được vội vàng, cơ hội
dành cho người có kiên nhẫn”
Nếu là trước kia, nhất định Kim Tố Châu sẽ chạy đến cửa nhà Lưu Hồng
Nguyệt khóc lóc thảm thiết, cầu xin cô ta buông tha cho mình, còn khiến cho
rất nhiều người đồng tình. Nhưng giờ cô không phải thiếp thất trong Hầu phủ,
cô là vợ Giang Minh Xuyên, nhất cử nhất động của cô đều liên quan đến thể
diện của Giang Minh Xuyên và cả nhà.
Nếu bù lu bù loa lên mà bị người khác biết thì nhất định sẽ bị bàn ra tán vào,
còn làm cho những người không rõ đầu đuôi câu chuyện nghĩ cô sợ đối
phương. Loại chuyện mất nhiều hơn được cô sẽ không làm.
Phó Yến Yến gật đầu cái hiểu cái không, cô bé không rõ lắm cơ hội theo lời cô
là gì.
Những ngày tiếp theo, Kim Tố Châu an tâm ở nhà vẽ tranh, nếu phát hiện địa
chỉ tòa soạn báo mới là vội vàng ghi nhớ, sau đó kiên nhẫn gửi tranh đi.
Hạ Nham đi học, trong nhà cũng yên tĩnh không ít, có điều rất nhanh cậu đã về
kể rằng cậu có bạn mới.
Bạn mới của cậu họ Ngụy, “Ba mẹ cậu ấy đi công tác ở tỉnh xa, bà nội đón cậu
ấy sang đây sống. Lúc còn ở chỗ cũ cậu ấy đã học xong lớp một rồi, sang đây
học tiếp lớp hai, bây giờ ngồi cùng bàn với con. Nhưng mà cậu ấy không thích
nói chuyện, lúc nào cũng đọc sách, còn thích đọc sách hơn mẹ với em”
Kim Tố Châu nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, khen cậu: “Tiểu Nham thật giỏi
giang, nhanh như vậy đã có bạn mới rồi”
Hạ Nham còn vui vẻ nói: “Cậu ấy đẹp trai lắm, da trắng vô cùng, mà có mấy
thứ cậu ấy nói con cũng không biết là gì”
Sau đó quay đầu hỏi Giang Minh Xuyên, “Ba ơi, tên lửa là cái gì ạ? Còn cả trạm
vũ trụ, quốc gia chúng ta có ạ?”
Giang Minh Xuyên trả lời cậu, “Quốc gia chúng ta có tên lửa, tạm thời chưa có
trạm vũ trụ. Nhưng sau này nhất định sẽ có, đó là trạm thành lập ở trong vũ
trụ, cụ thể thì ba cũng không rõ lắm”
Hạ Nham à một tiếng, sau đó trề môi, “Hóa ra có mấy thứ này ạ, con cho rằng
cậu ấy lừa con. Cậu ấy chê con ngốc, con mới bảo con ngốc nhất nhà, cậu ấy
có bản lĩnh thì tới tìm em gái con mà nói”
“…”
Phó Yến Yến mặt mày vô cảm nhìn cậu, chuyện này quan hệ cái rắm gì tới cô
bé?
Kim Tố Châu nghe xong phì cười, “Có rảnh thì dẫn cậu ấy tới nhà chơi, mẹ làm
món ngon cho mấy đứa ăn”
Hạ Nham vui mừng đáp: “Vâng” Đây là lần đầu tiên cậu chủ động kết bạn.
Cũng không biết có phải do Kim Tố Châu cổ vũ hay không, cuối tuần Hạ Nham
dẫn cậu bạn mới về nhà.
Ngày hôm trước Hạ Nham đã báo rồi, Kim Tố Châu còn dặn Giang Minh Xuyên
sáng sớm ra ngoài mua đồ ăn, cô vào bếp làm một ít bánh xốp cuộn và sữa
đông chưng đường.
Sau khi tới, cậu bé rất có lễ phép chào, “Chào chú, chào cô, chào em gái” Tay
còn xách theo một túi lê.
Kim Tố Châu đặt điểm tâm trong tay xuống đĩa, “Chào cháu đồng chí nhỏ, mau
vào nhà ngồi, sao còn mang theo trái cây, thật quá khách sáo rồi”
Sau đó nói với Hạ Nham đang đổi giày bên cạnh: “Mau dẫn bạn con đi rửa tay,
ăn bánh ngọt đi”
Hạ Nham cười tươi rói rồi vô cùng kiêu ngạo nói với bạn mình: “Bánh mẹ mình
làm ăn ngon lắm, cậu mau tới nếm thử”
Giang Minh Xuyên sợ mình ở nhà khiến cho bạn con không được tự nhiên, buổi
sáng cơm nước xong thì chuẩn bị ra ngoài, nói có hẹn đi câu cá với người ta,
buổi tối trở về nấu cá cho cả nhà ăn.
Kim Tố Châu lại vào phòng bếp lấy sữa đông chưng đường ra, tổng cộng có ba
bát. Đêm qua cô nói một tiếng với bếp trưởng Trương để chú ấy hỗ trợ tìm
người mang ít sữa bò và băng, sáng nay mới lấy về.
Kim Tố Châu lại lấy một ít sữa mạch nha, muốn cho ba đứa nhóc uống thêm.
Ngụy Ninh Thanh thấy Kim Tố Châu hiếu khách như vậy, rất ngoan ngoãn nói:
“Cô ơi, không cần rót đâu ạ, uống không hết”
“Không sao đâu, uống không hết thì cô uống”
Kim Tố Châu cầm bình sữa mạch nha đi vào bếp, để ba đứa trẻ ở trong phòng
khách. Hạ Nham ngây ngốc cúi đầu ăn sữa đông, Ngụy Ninh Thanh nhìn chung
quanh, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Phó Yến Yến bên cạnh.
Sau đó hỏi Hạ Nham, “Đây là em gái mà cậu nói?”
Hạ Nham nghe vậy có chút chột dạ, nhưng vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu nói:
“Cậu đừng nhìn con bé còn nhỏ, con bé rất thông minh”
Ngày hôm qua cậu mời Ngụy Ninh Thanh tới nhà chơi, Ngụy Ninh Thanh không
đồng ý, cậu bèn nói có phải cậu ta sợ không so bằng em gái cậu không?
Sau đó Ngụy Ninh Thanh đã đồng ý tới.
Phó Yến Yến chả buồn để ý tới Hạ Nham, cô bé dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc
nhìn hai đứa, nếu tên nhóc kia có thể tin lời Hạ Nham nói, xem chừng cũng
chẳng thông minh được bao nhiêu.
Kim Tố Châu rót sữa mạch nha cho bọn trẻ xong thì bảo bọn chúng tự chơi,
còn cô vào bếp chuẩn bị cơm trưa.
Hạ Nham dẫn bạn mới vào phòng mình, còn chạy tới bếp hỏi Kim Tố Châu rằng
cậu có thể mang tranh cô vẽ cho Ngụy Ninh Thanh xem không. Kim Tố Châu
đồng ý thì Hạ Nham mới sang phòng lớn cầm mấy bức vẽ của Kim Tố Châu tới
khoe khoang: “Đây là mẹ mình vẽ cả đấy, mẹ mình biết làm nhiều thứ lắm, mẹ
còn biết làm thơ, cô Phương nhà hàng xóm còn khen mẹ mình viết hay đấy”
“Kể cậu nghe, mẹ mình chưa từng được đi học, chỉ khi tới lớp xoá nạn mù chữ
mới được học. Nếu mẹ được đi học đủ thì nhất định cũng là sinh viên. À, đây là
mẹ mình thêu, rất đẹp phải không?”
Phó Yến Yến ngồi ở mép bàn chậm rãi múc sữa mạch nha uống, sữa đông là
đồ lạnh, Kim Tố Châu không cho cô bé ăn nhiều.
Cô bé an tĩnh nghe cái loa phát thanh Hạ Nham kia kể sạch hết mọi chuyện
trong nhà ra bên ngoài, nhưng may là cậu cũng không tính quá ngốc, không kể
ra chuyện Kim Tố Châu gửi tranh vẽ cho các tòa soạn báo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Ninh Thanh lúc đầu đã hơi nghiêm túc, lúc này
lại càng nghiêm túc hơn. Cậu bé cầm bức tranh cẩn thận ngắm, lại nhìn về
phía bức thêu trong tay Hạ Nham, đôi lông mày nhíu chặt lại, sau đó nói một
câu: “Mẹ cậu rất lợi hại”
Hạ Nham đắc ý vểnh đuôi: “Đương nhiên rồi”
Buổi trưa Kim Tố Châu nấu một bàn đầy thức ăn: móng heo kho tàu, sườn xào
chua ngọt, cải thìa xào, miến xào và canh đậu.
Mấy đứa nhóc ăn no căng cả bụng, cơm nước xong lại chơi thêm một lát. Ngụy
Ninh Thanh phải về nhà ngủ trưa, Kim Tố Châu bảo Hạ Nham tiễn bạn xuống
lầu.
Người đi rồi, Phó Yến Yến mách lẻo với Kim Tố Châu: “Hạ Nham nói hết mọi
chuyện trong nhà với người ta”
Kim Tố Châu nghe xong phì cười, cô cũng biết chuyện Hạ Nham miệng rộng:
“Không sao đâu, mẹ vừa gặp đã biết điều kiện trong nhà thằng bé kia rất tốt,
tác phong cũng ngay thẳng, sẽ không có ý xấu”
Phó Yến Yến nhíu mày, cô bé luôn cảm thấy cậu nhóc nọ có chút quen mắt.
Sau đó mới nhớ ra, đó chẳng phải là người đàn ông đời trước ôm Đường Doanh
ở bệnh viện sao?
Tuy rằng hiện tại nhìn cậu ta còn nhỏ, nhưng cô bé tuyệt đối sẽ không nhận
lầm vì mặt mày cậu ta tương tự lúc lớn. Khóe miệng lộ ra một nụ cười tràn đầy
thâm ý. Cô bé thấy chuyện này rất thú vị, đời này Hạ Nham và cậu bạn này lại
trở thành bạn bè.
Khi Hạ Nham về miệng vẫn còn tươi cười hớn hở. Kim Tố Châu đang dọn dẹp
trong bếp, Phó Yến Yến nhịn không được hỏi: “Sao anh với anh ấy lại trở thành
bạn tốt?”
Kỳ thực điều cô bé muốn hỏi hơn là, ‘cảm giác hai người các anh đâu có chỗ
nào giống bạn tốt?’
Hạ Nham tự hào nói: “Người khác bắt chuyện thì cậu ấy không thèm để ý, mà
khi anh nói chuyện thì cậu ấy lại đáp lại”
Phó Yến Yến bất ngờ nhìn cậu: “Vậy anh nói gì?”
“Anh nói, cậu nhóc hơn mình hai tuổi, hay cậu gọi mình là anh đi? Như vậy cậu
sẽ có thêm một đứa em gái, có phải rất vui không?”
“…”
Hạ Nham còn đang nói: “Cậu ấy bảo anh đừng nói nữa, quá ồn ào. Nhưng cũng
tính là trả lời anh rồi, đúng chưa?”
“…”
Phó Yến Yến mặt vô cảm nghe những lời này, sau đó để lại cái bóng lưng cho
cậu, xoay người đi thẳng. Hóa ra đứa ngốc chính là mình, vậy mà còn chờ
mong thằng nhóc này sẽ nói ra câu lợi hại gì.
Hạ Nham vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng của chính mình. Hôm nay
ba mẹ nhiệt tình chiêu đãi bạn của cậu như vậy làm cậu cảm thấy ba mẹ thực
sự yêu thương cậu, cảm giác siêu cấp hạnh phúc.
——
Ngụy Ninh Thanh cầm một túi điểm tâm trở về nhà.
Cậu không ở tòa nhà bên này mà đi tới tòa nhà cũ ở hướng cổng lớn bên kia.
Trước kia chỗ này là nhà ăn và dãy nhà tập thể, sau đó bị dỡ bỏ. Nhà ăn và
người ở nhà tập thể đều dọn đi, chỉ còn lại có mấy căn nhà có sân vườn.
Ngụy Ninh Thanh đi đến một căn nhà ở giữa, đẩy cửa sân ra, nhìn thấy bà nội
đang chăm sóc hoa cỏ trong vườn. Thấy cậu về, bà ngẩng đầu, trên mặt lộ ra
nụ cười hiền từ: “Về rồi à? Đi chơi vui không cháu?”
Ngụy Ninh Thanh gật đầu: “Vui ạ, mẹ cậu ấy còn bảo cháu mang một ít bánh
ngọt tự làm về” Nhưng trên mặt cậu lại không có biểu cảm gì.
Trần nữ sĩ cười bất đắc dĩ, buông cái xẻng trong tay xuống, sau đó xoay người
đi qua thùng nước bên cạnh rửa tay: “Buổi trưa ăn món gì? Người nhà Tiểu
Nham thế nào?”
“Ăn móng heo, sườn, miến, rau xanh và đậu phụ. Mẹ cậu ấy còn làm sữa đông,
còn cả sữa mạch nha, Hạ Nham còn cho con xem tranh mẹ cậu ấy vẽ…”
Ngụy Ninh Thanh kể hết mọi chuyện mình gặp ở nhà Hạ Nham.
menh/chuong-21.html]
Tuy rằng ngữ khí cháu trai không có gì thay đổi, nhưng Trần nữ sĩ cũng có thể
cảm nhận được người nhà Hạ Nham có thái độ coi trọng và nghiêm túc với
cậu. Bà có thể tưởng tượng ra đây là một gia đình rất giàu tình yêu thương,
bằng không sẽ không phí nhiều tâm tư chuẩn bị những thứ này.
Hai vợ chồng Giang Minh Xuyên không biết cháu trai bà là con cái nhà ai,
nhưng Trần nữ sĩ biết Hạ Nham là con trai của Giang Minh Xuyên và Kim Tố
Châu, cũng vì nguyên nhân này bà mới có thể cổ vũ cháu trai chơi chung với
Hạ Nham. Bà cũng không biết rõ Giang Minh Xuyên lắm, chỉ nghe lão già nhà
mình kể sơ một hai lần. Nhưng bà lại biết khá rõ Kim Tố Châu. Từ khi mở lớp
xoá nạn mù chữ tới nay, cô chưa bao giờ vắng mặt, cho dù bị sốt mặt đỏ bừng
cũng sẽ vẫn lên lớp nghe giảng bài, nghiêm túc ghi chép, luôn luôn ngồi ở bàn
đầu tiên.
Cũng vì thấy thái độ siêng năng học tập của cô mà bà mới có thể thay đổi
phương hướng dạy học ban đầu. Dần dà bà dạy một số nội dung cao siêu hơn,
chứ trước đó bà chỉ định dạy tính toán cơ bản.
Em gái Hạ Nham cũng rất ngoan, trong lớp học chưa bao giờ khóc nháo, ngoan
ngoãn ngồi trên đùi mẹ nghe giảng. Bà thậm chí còn cảm thấy con bé đó học
còn tốt hơn phần lớn học sinh trong lớp.
Có người nhà tốt như vậy thì hẳn là Hạ Nham không thể kém được. Quả nhiên,
lời cháu trai nói chứng minh ánh mắt bà không nhìn lầm.
Cháu trai của bà nhỏ như vậy đã phải chịu đựng nhiều thứ, hai vợ chồng già
nhà bà cũng không biết còn sống được mấy năm nữa, chỉ hy vọng có thể che
chở được cho thằng bé thêm vài năm.
“Hạ Nham là đứa bé ngoan, người nhà của thằng bé cũng rất tốt, cháu có thể
chơi với thằng bé thân hơn một chút”
Ngụy Ninh Thanh biết bà nội đều muốn tốt cho cậu, ngoan ngoãn “Vâng” một
tiếng. Trần nữ sĩ xoa đầu cậu, ánh mắt mang theo vài phần đau lòng.
——
Kim Tố Châu gần đây có hơi sốt ruột, mười mấy phong thư gửi đi đã gần một
tháng rồi mà còn chưa nhận được lời hồi âm nào.
Tuy rằng cô luôn tự nhủ mình phải bình tĩnh, làm gì có chuyện mới một lần là
thành công được, nhất định tranh mình vẽ vẫn còn chỗ chưa ổn, sửa lại là
được.
Vì thế Kim Tố Châu vừa lo lắng chờ mong vừa tiếp tục nỗ lực vẽ tranh hơn nữa.
Cô còn mượn thêm mấy quyển sách, nghiêm túc nghiên cứu phong cách và
đặc điểm của tranh vẽ trong đó.
Cả nhà thấy cô chịu khó như vậy cũng không dám quấy rầy cô. Giang Minh
Xuyên lúc đầu còn không xem trọng, giờ dần dần chủ động giúp cô thu thập
thông tin của các tòa báo, tỷ như báo này thích văn chương thế nào, báo kia
thiên hướng yêu thích gì, anh dựa vào đó giúp cô phân tích xem họ thích tranh
vẽ kiểu gì.
Ngay lúc bị các loại cảm xúc phức tạp đan xen thì Kim Tố Châu nhận được bức
thư hồi âm đầu tiên của một tòa soạn báo.
Thư này Phương Mẫn nhận giúp cô. Lúc ấy Kim Tố Châu đang ở trong nhà vá
quần cho Hạ Nham. Cũng chẳng biết Hạ Nham ngồi lên loại ghế gì mà mông
đít quần luôn bị rách, lúc trước Kim Tố Châu còn dùng chỉ đồng màu mạng lại
để không nhìn ra được, nhưng hiện giờ cô đã học được cách lười biếng, tìm
luôn một miếng vải vụn vá lên, trên mông có nguyên một miếng vải khác
màu.
Dù sao thì rất nhiều trẻ con đều mặc như vậy.
Khi Phương Mẫn sang nhìn thấy Hạ Nham mặc cái quần vá kia, nhịn không
được kinh ngạc một hồi.
Kim Tố Châu nhiệt tình mời cô ấy ngồi, còn mình đứng dậy đi rót trà cho
khách. Phương Mẫn bảo cô đừng bày vẽ như thế: “Chị chỉ tới đây chuyển thư
thôi, vừa rồi đi gửi bản thảo thì thấy em có thư, tiện đường nhận hộ em” Nói rồi
đưa phong thư cho cô.
Kim Tố Châu còn chưa kịp phản ứng, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là người nhà
ở quê lại tìm cô khóc than đòi tiền hay gì, nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy
không đúng, người dưới quê hẳn là không biết cô hiện giờ ở đâu.
Cô ngơ ngác nhận phong thư, mãi tới khi nhìn thấy tên người nhận là “Hồng
Mai cư sĩ”, mới thấy sửng sốt.
Trong nhà Phương Mẫn còn có việc, không ngồi lại lâu. Lúc cô ấy đi rồi, Kim Tố
Châu vẫn còn choáng váng. Vẫn là Phó Yến Yến bình tĩnh nhận lấy bức thư
trong tay cô mở ra giúp.
Kim Tố Châu siết chặt hai tay, ngồi bên cạnh căng thẳng nhìn.
Phó Yến Yến rút giấy bên trong phong thư ra. Mới rút được một nửa thì mấy tờ
giấy bên trong đều rơi cả xuống đất.
Đôi mắt hai mẹ con đồng thời sáng ngời, cũng không đọc thư mà đếm tiền
trước, tổng cộng là hai đồng.
Lúc vuốt tiền, tâm tình Kim Tố Châu khôi phục vài phần, sau đó cô mở thư ra
xem. Là chủ biên tòa báo viết, trong thư nói bọn họ rất thích tranh của Kim Tố
Châu, thông báo rằng hai bức tranh đã được bọn họ sử dụng, hai đồng là tiền
nhuận bút, hơn nữa tòa soạn bọn họ hy vọng có thể hợp tác dài lâu với Kim Tố
Châu… vân vân, đồng thời còn gửi kèm một bản hợp đồng hợp tác.
Kim Tố Châu hận không thể lập tức viết thư hồi âm luôn, may có Phó Yến Yến
ngăn cản cô, bình tĩnh nói: “Đừng vội, nói không chừng còn có báo khác nữa,
chúng ta chờ một chút”
Kim Tố Châu bị kích động nên không tỉnh táo, nghe vậy thì lập tức đồng ý:
“Đúng thế, đúng thế, chúng ta chờ một chút”
Có điều mặt cô lại cười tươi như hoa. Cô chưa từng nghĩ rằng bản thân mình
có xuất thân thấp hèn, chỉ là một thiếp thất hèn mọn không đáng được nhắc
tới mà lại có ngày có thể kiếm tiền dựa vào việc vẽ tranh, chuyện này nói ra chỉ
sợ không ai tin.
Phó Yến Yến cũng có chút xúc động, dù gì lúc Kim Tố Châu nói mình muốn gửi
tranh đi thì chưa ai tin tưởng cả. Không ngờ cô thật sự làm được, mỗi ngày cô
đều vùi đầu vẽ tranh, ngón tay cầm bút tới biến dạng mà cũng chỉ xoa bóp rồi
tiếp tục vẽ. Chỉ mới hơn một tháng mà trong nhà đã có mấy trăm bản phác
thảo.
Phó Yến Yến cảm thấy chỉ với đức tính kỷ luật khắc khổ này của cô thì dường
như làm gì cũng sẽ thành công.
Phó Yến Yến đoán không sai, rất nhanh Kim Tố Châu đã liên tục nhận được thư
các báo khác gửi tới, trong đó còn có một tờ báo nổi danh cả nước.
Người ta cũng rất nghiêm túc, ngoại trừ biểu đạt ý muốn hợp tác, còn gửi đến
một quyển sách, nói quyển sách này sắp sửa được tái bản, bên trong yêu cầu
một số tranh minh hoạ. Họ thấy cô vẽ bút lông rất đẹp thì hỏi cô có thể dùng
bút lông vẽ một số tranh cổ đại đặc trưng không, đồng thời đưa ra một số đãi
ngộ hậu hĩnh.
Kim Tố Châu mở quyển sách kia ra xem qua. Đó là một quyển văn xuôi cổ đại,
hiện giờ cô đã có chút hiểu biết về nơi này. Tại đây đã từng tồn tại rất nhiều
triều đại giống như triều Đại Cảnh vậy, mọi người gọi chung là triều đại phong
kiến. Còn giờ là thời đại mới do nhân dân làm chủ.
Có mấy chương mô tả các cảnh tượng cô đã trải qua. Cô cảm thấy chuyện này
quá đơn giản, hai ba ngày là có thể giải quyết toàn bộ.
Tổng số tiền nhuận bút đầu tiên Kim Tố Châu nhận được là mười lăm đồng, cô
vẫn nhớ chuyện lần trước bị Lưu Hồng Nguyệt báo cáo.
Việc này do Tiền Ngọc Phượng kể cho cô rằng hôm đó có chị kia vừa vặn tới
chỗ làm việc, chính tai người đó nghe được cô ta báo cáo với người ta.
Kim Tố Châu cầm mười đồng tiền, tới Cung Tiêu Xã mua một túi bột mì, đường
đỏ và táo đỏ, sau đó về nhà làm một nồi lớn bánh táo đỏ.
Bánh táo đỏ được cắt thành từng miếng vuông nhỏ rồi bỏ tất cả vào trong giỏ.
Cô dẫn theo con gái hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tới tòa nhà Lưu
Hồng Nguyệt ở.
Kim Tố Châu bắt đầu gõ cửa từng nhà tặng bánh táo đỏ, bắt đầu từ tầng một.
Khi người ta ra mở cửa, Kim Tố Châu hỏi: “Xin hỏi Lưu Hồng Nguyệt ở tầng trên
à?”
Tuy rằng người phụ nữ mở cửa có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng
vậy, có chuyện gì?”
“Vậy là tốt rồi, đây là bánh táo đỏ em tặng chị. Lúc trước em làm việc ở nhà ăn,
sau đó công việc bị người ta báo cáo không làm được nữa, bây giờ em viết văn
gửi các tòa soạn báo. Đây là bánh em dùng tiền nhuận bút đầu tiên tòa soạn
trả để mua nguyên liệu làm, chỉ muốn gửi lời cho người nào đó rằng người có
năng lực thì ở đâu cũng đều có thể dùng bản lĩnh kiếm cơm, bánh táo đỏ này
vừa mới làm xong, còn nóng hổi, hy vọng chị thích”
“…”
Khi người kia vẫn còn đang ngơ ngác cô lại gõ cửa nhà bên cạnh, sau đó lặp
lại lời kia một lần.
Chờ tới khi Kim Tố Châu đi lên tầng trên, hai người hàng xóm hai mặt nhìn
nhau, sau đó họ đều hiểu thấu ánh nhìn của đối phương.
Kim Tố Châu tặng hết một lượt cả tòa nhà. Khi phát xong hết thì mới trở lại
tầng ba, sau đó gõ vang cửa nhà Lưu Hồng Nguyệt.
Lưu Hồng Nguyệt mở cửa nhìn thấy Kim Tố Châu thì sửng sốt, nhíu mày không
khách khí hỏi: “Cô tới làm gì?”
Kim Tố Châu nhìn cô ta, sắc mặt có phần lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Lưu Hồng
Nguyệt, khi tôi vừa tới đây khi chị đã muốn tôi xấu mặt, sau đó lại sai con trai
chị xúi giục người khác bắt nạt con trai tôi. Vốn dĩ tôi không muốn so đo với
chị, nhưng tôi rộng lượng không có nghĩa là tôi dễ bị ức hiếp, con giun xéo lắm
cũng oằn. Hôm nay tôi tới đây là muốn nói với chị, Kim Tố Châu tôi là người có
bản lĩnh, không có công việc ở nhà ăn, tôi cũng có thể dùng năng lực của mình
viết văn kiếm tiền, mà chị lại chỉ có thể ở sau lưng ghen ăn tức ở rồi dùng một
số thủ đoạn không quang minh chính đại”
Nói đến câu sau cô còn cố ý cao giọng. Cô nói những lời này thì vẫn phải đề
phòng, không lộ chuyện vẽ tranh cho tòa soạn, chỉ là nói là viết văn vì sợ sau
đó lại bị người ta tính kế.
“Tôi cảnh cáo chị, đây là lần cuối cùng, quá tam ba bận. Lần sau nếu gặp phải
chuyện như thế này, tôi đều tính cả vào chị” Nói xong câu đó thì cô dẫn con
gái đi thẳng.
Lưu Hồng Nguyệt thấy tầng trên tầng dưới có không ít người đang đứng thì
mặt lúc xanh lúc trắng, vội vã lớn tiếng nói: “Cô nói bậy cái gì đó? Gì mà công
việc ở nhà ăn? Đừng vu khống người tốt” Cô ta vờ như nghe không hiểu.
Kim Tố Châu cười lạnh quay đầu lại: “Có phải chị làm hay không trong lòng chị
rõ nhất, mà trong lòng tôi cũng hiểu. Dám làm lại không dám nhận, nếu chị chỉ
có chút bản lĩnh này, tôi khuyên chị đừng lấy tên là Lưu Hồng Nguyệt nữa, đổi
thành Lưu Đỏ Mắt đi”
Kim Tố Châu không có cách nào đưa ra chứng cứ, nhưng chỉ bằng vào những
lời này của cô cũng đã đủ định ra tội danh của Lưu Hồng Nguyệt.
Phía sau Lưu Hồng Nguyệt tức giận gào to: “Kim Tố Châu, cô có bản lĩnh thì
nói rõ ràng, bằng không tôi sẽ báo với lãnh đạo…”
Kim Tố Châu không thèm để ý, dẫn con gái xuống lầu đi khỏi.
Đám phụ nữ vây quanh cửa cầu thang xem náo nhiệt, lúc thấy cô tới thì vội
vàng nhường đường. Những người này chính là những người Kim Tố Châu vừa
mới tặng bánh ngọt.
Họ nhìn Kim Tố Châu và Lưu Hồng Nguyệt với ánh mắt đầy tò mò và phấn
khích. Lúc nãy khi Kim Tố Châu gõ cửa nói mấy câu kia họ đã đoán được, hóa
ra cô ấy chính là người lúc trước làm việc ở nhà ăn. Nghe nói lúc đầu là bếp
trưởng Trương tiến cử, vốn dĩ các cô còn ngầm ghen ghét, mỉa mai có thể giỏi
giang thế nào. Vừa rồi ăn miếng bánh cô ấy tặng, vừa thơm vừa mềm xốp,
trước nay chưa từng được ăn món ngon như vậy, còn ngon hơn nhiều bánh quy
mua ở Cung Tiêu Xã, khó trách cô ấy có thể làm việc ở nhà ăn.
Các chị này cũng không ngốc. Sau hành động của cô gái này thì cho dù là đồ
ngốc cũng có thể đoán được là Lưu Hồng Nguyệt báo cáo làm cô ấy mất việc,
nhưng giờ người ta lại có bản lĩnh viết văn gửi tòa soạn kiếm tiền, còn cố ý tới
cửa cười nhạo cảnh cáo Lưu Hồng Nguyệt, thể diện của Lưu Hồng Nguyệt đã
bị quăng sạch sẽ.
Mấy người che miệng ghé tai thì thầm bàn tán, Lưu Hồng Nguyệt muốn mắng
người, nhìn hàng xóm tầng trên tầng dưới chỉ trỏ mình thì vừa cuống vừa tức,
hung hăng quăng một câu: “Nhìn cái gì mà nhìn? Người khác nói cái gì cũng
tin phải không?” Rồi xoay người đóng sầm cửa lại.
Thấy thế, có người bĩu môi, xí một tiếng: “Ghét nhất loại người chơi xấu sau
lưng thế này”
“Chơi xấu cũng vô dụng, người ta có bản lĩnh lớn hơn”
“Nực cười thật, người ta lại kiếm được việc tốt hơn”
Có người thậm chí chưa hóng nốt chuyện đã vội đi đến chỗ chị em tốt của
mình chia sẻ tin tức này.
Chưa tới nửa ngày, Tiền Ngọc Phượng đã hứng thú bừng bừng tìm tới cửa, hỏi
Kim Tố Châu chuyện xảy ra buổi sáng.
Thấy Kim Tố Châu thừa nhận, chị ta lập tức giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là em
trâu bò”
Cách làm này còn kích thích hơn là tới cửa đánh nhau, thế cho nên khi chị ta
nghe tin Kim Tố Châu kiếm được việc ở tòa soạn báo còn kiếm được tiền thì
không ghen ghét nổi, ngược lại cảm thấy thở phào.
Kim Tố Châu đắc ý nhướng mày, nếu như Lưu Hồng Nguyệt tìm lãnh đạo phản
ánh việc này thì cô cũng chẳng sợ. Cô đâu có nói rõ là Lưu Hồng Nguyệt báo
cáo, đều do mọi người tự đoán được. Cô kiếm được tiền nên vui vẻ mới mời
người ta ăn bánh mình làm, duy chỉ không cho Lưu Hồng Nguyệt mà thôi, nếu
đi báo cáo thì cũng chỉ có thể nói cô lòng dạ hẹp hòi.
Không riêng gì Tiền Ngọc Phượng nghe thấy việc này, chạng vạng Giang Minh
Xuyên về nhà cũng biết chuyện, anh ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng lại ngẩng
đầu nhìn Kim Tố Châu.
Kim Tố Châu bị anh nhìn thì thấy phiền, nhịn không được học Tiền Ngọc
Phượng mắng một câu: “Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh”
Giang Minh Xuyên nhìn cô, cuối cùng lắc đầu, thở dài: “Không có gì”
Không có gì để nói, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, hiện giờ toàn thể bộ đội
không riêng gì lãnh đạo đã biết việc này. Binh lính cấp dưới không biết rõ
chuyện lắm cũng một truyền mười, mười truyền trăm, bọn họ không biết tên
Kim Tố Châu, chỉ biết là vợ Giang Minh Xuyên, làm cho giờ anh đi trên đường
cũng bị người ta nhìn ngó.
Kim Tố Châu lườm anh một cái: “Còn không phải tại anh không biết thương em
sao, nếu anh biết thương em thì người ta cũng không đến mức tự mình ra
trận” Dù sao ngàn sai vạn sai, miễn không phải cô sai.
Giang Minh Xuyên lau mặt. Anh có cảm giác khổ mà không nói nên lời, tại sao
việc này lại liên quan tới anh? Những gì có thể làm anh đều đã làm rồi.
“Trước khi làm ra chuyện này em không thương lượng với anh”
Kim Tố Châu hừ một tiếng: “Còn chẳng phải sợ anh mệt nên không muốn làm
anh nhọc lòng sao, lòng tốt của em lại bị coi thành lòng lang dạ sói”
Giang Minh Xuyên: “…” Hoàn toàn không nói lại cô.
Buổi tối ngày hôm đó, chồng Lưu Hồng Nguyệt dẫn theo con trai tới cửa tới xin
lỗi.