Ánh Trăng Dẫn Lối
Như vậy sao được?
Thẩm lão phu nhân há miệng đang định nói chuyện, Thẩm Lương Vi đã hoan
thiên hỉ địa kiều thanh nói: “Mẹ thật sự muốn bồi thường con sao? Sẽ không
gạt con chứ?”
Trong lòng Thẩm đại phu nhân vui vẻ, vội ôn nhu nói: “Chỉ cần mẹ làm được,
con muốn cái gì mẹ đều sẽ cho con, sao lại gạt con?”
Trong lòng Thẩm Lương Vi đã ấm lại còn đau. Đời trước, nàng rốt cuộc đã bỏ
lỡ một người mẹ như thế nào.
“Được, vậy cứ quyết định như thế. Tổ mẫu,” Thẩm Lương Vi nhẹ nhàng kéo kéo
tay áo Thẩm lão phu nhân làm nũng: “Mẹ muốn bồi thường Vi Nhi đấy!”
Cứ như thể chiếm được món hời lớn.
Thẩm lão phu nhân nhìn nàng, một hơi nghẹn ở ngực không lên được cũng
không xuống được.
Hôm nay đây là trúng tà gì? Con nha đầu chết tiệt này rốt cuộc là làm sao
vậy?
Hình tượng tổ mẫu hiền từ không thể vỡ.
Thẩm lão phu nhân đầy mặt sủng nịch từ ái, cười ha hả nói: “Được được được,
nếu mẹ con cũng biết nhiều năm như vậy bỏ bê con, lúc này muốn đền bù một
chút cho lương tâm không bị cắn rứt, vậy chúng ta liền thành toàn cho nó đi”
Trong mắt Thẩm đại phu nhân hiện lên vẻ buồn bã: “”
Hết đường chối cãi.
Thẩm Lương Vi không hề lộ ra thần sắc tức giận hay tủi thân như mọi khi
Thẩm lão phu nhân bất động thanh sắc châm ngòi, phảng phất như căn bản
không nghe hiểu ý ngoài lời của bà ta, cười khanh khách, vui vẻ gật đầu: “Vâng,
được nha!”
Ánh mắt Thẩm đại phu nhân ôn hòa, thần sắc căng thẳng âm thầm giãn ra.
Thẩm lão phu nhân lại lần nữa buồn bực đến phát rồ.
Bà ta tức giận trừng mắt nhìn con dâu cả một cái, không kiên nhẫn nói: “Được
rồi, ngươi lui ra đi, để hai bà cháu ta thanh thanh tịnh tịnh trò chuyện”
hinh-tuong-to-mau-hien-tu-khong-the-vohtml]
Thật là một chút cũng không muốn nhìn thấy mụ! Đen đủi.
Thẩm đại phu nhân tuy rất lo lắng mẹ chồng sau lưng lại xúi giục con gái mình
cái gì, tuy rất muốn đưa con gái đi, lại cũng hiểu rõ con gái xưa nay thân cận
tổ mẫu, thật sự không có khả năng đi cùng mình.
Bà chỉ đành cưỡng chế lo lắng trong lòng, đứng dậy mỉm cười cáo lui.
Thẩm đại phu nhân vừa đi, Thẩm lão phu nhân liền từ ái quan tâm Thẩm
Lương Vi.
Đêm qua ngủ bao lâu? Ngủ có an ổn không? Cơm sáng dùng bao nhiêu? Hôm
nay đều làm cái gì vân vân.
Ngu ma ma, San Hô, Trân Châu chờ sôi nổi thấu chuyện, nói cười rôm rả, toàn
là chuyện Lão phu nhân nhớ mong Nhị tiểu thư thế nào, thương Nhị tiểu thư
nhất ra sao.
Nếu là ngày xưa Thẩm Lương Vi nghe xong, nhất định thập phần hưởng thụ.
Từ nhỏ sinh trưởng tại hoàn cảnh này, bị tẩy não cũng hoàn toàn không kỳ
quái.
Nhưng hôm nay Thẩm Lương Vi nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy mang
theo nụ cười, ánh mắt nhìn Thẩm lão phu nhân đầy vẻ ngưỡng mộ thân mật,
nhưng trong lòng lại tất cả đều là lạnh nhạt.
Mắt thấy bầu không khí này tô đậm đến không sai biệt lắm, Thẩm lão phu
nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Thẩm Lương Vi, thở dài nói: “Hương Vân nha đầu kia
tuy thực sự có sai, cũng là nhất thời hồ đồ. Bên cạnh con khó được có người
hiểu tận gốc rễ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cứ như vậy đuổi ra ngoài con cũng
không thuận tiện. Hảo hảo gõ đầu một chút, lường trước nó sau này quả quyết
không dám tái phạm, chỉ biết càng thêm trung thành, chi bằng, cứ giữ nó lại
đi”
Ngu ma ma cũng vội vàng bồi cười: “Đúng vậy Nhị tiểu thư, lão nô chắc chắn
quản giáo nó thật tốt, Nhị tiểu thư yên tâm!”
Thẩm lão phu nhân cùng Ngu ma ma tự tin tràn đầy, vẻ mặt nhẹ nhàng, cho
rằng chuyện này đến đây coi như trần ai lạc định.
Không ngờ, Thẩm Lương Vi che mặt “Oa!” một tiếng khóc rống lên.
Mọi người hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau!
Thẩm lão phu nhân luống cuống tay chân, vội vàng vỗ lưng nàng an ủi, “Vi Nhi
đừng khóc, đừng khóc a. Ai nha đây là làm sao vậy”
Nghĩ đến kiếp trước bi thảm, nghĩ đến những lần hiểu lầm làm tổn thương mẹ,
Thẩm Lương Vi bi từ tâm tới, càng khóc càng lớn tiếng, càng khóc càng bi
thương, thế mà dừng cũng không dừng được.