Lúc nhà Kim Tố Châu về đã hơn bốn giờ chiều. Khi đi mang theo hai hộp kẹo
và điểm tâm. Lúc về lại mang theo mấy túi quà tặng. Cộng thêm mấy bao lì xì
thật dày.
Hai đứa nhỏ rất ngoan. Trên đường đều đưa tiền cho mẹ. Ngày thường mẹ cho
hai anh em tiền tiêu vặt mua kẹo ăn thì được. Nhưng tiền nhiều như vậy hai
nhóc không dám giữ.
Kim Tố Châu nhận lấy: “Được rồi. Mẹ giữ cho hai đứa. Chờ các con trưởng
thành sẽ đưa lại cho các con”
Phó Yến Yến nghe vậy quay sang nhìn Kim Tố Châu. Đời trước mẹ cũng nói
như vậy. Nhưng nào có làm. Lần này không biết có giống thế không.
Chỉ có Hạ Nham ngốc nghếch bảo: “Con không cần. Để cho mẹ mua quần áo
mặc”
Kim Tố Châu vừa nghe. Gương mặt lập tức tươi cười. Khen một câu: “Con trai
mẹ thật ngoan”
Hạ Nham cười ha ha.
Giang Minh Xuyên và Phó Yến Yến cùng nhìn sang. Trong lòng thầm mắng một
câu vua nịnh hót.
Về đến nhà. Trời đã sập tối. Khi đẩy cửa ra. Thấy một nhà sáu người kia đang
ăn cơm. Trên bàn không có bát. Đang dùng mấy cái nồi lớn lớn bé bé.
Thấy bọn họ về. Sắc mặt Đào Thiến Vân đã khó coi. Sau đó quay đầu tiếp tục
ăn cơm. Phan Quân thì đầu cũng chẳng ngẩng.
Chung Tuyết thì ngẩng đầu nhìn. Nhưng rất nhanh đã cúi xuống đút cơm cho
con. Chỉ có Phan Thịnh Lâm cười khách sáo: “Đã về rồi à? Mau tới đây ăn
cơm”
Giang Minh Xuyên nhìn ông ta. Im lặng một lúc. Rồi gật đầu. Sau đó đưa đồ
cầm trong tay cho Kim Tố Châu: “Em mang đồ lên lầu trước đi. Anh có chút
chuyện muốn nói với cha mẹ”
Anh nghĩ nếu Kim Tố Châu ở lại dưới lầu. Có lẽ cô lại phải chịu xem thường.
Kim Tố Châu nhìn về phía anh. Lại nhìn mấy người ngồi quanh bàn. Không nói
thêm gì. Cầm đồ lên lầu. Hai đứa nhỏ suy nghĩ. Cũng quyết định đi theo mẹ.
Kim Tố Châu vừa đi. Đào Thiến Vân bèn châm chọc nói: “Có đồ gì tốt. Còn phải
mang giấu? Sợ chúng tôi trộm mất sao”
Giang Minh Xuyên rất muốn phản bác lại một câu. Nhưng vốn từ anh kém. Nếu
có Kim Tố Châu cô sẽ đối đáp lại. Anh mím môi. Cuối cùng vẫn làm như không
nghe thấy.
Phan Thịnh Lâm trừng mắt nhìn bà ta. Sau đó bảo Giang Minh Xuyên ngồi
xuống cùng ăn.
Chung Tuyết tự giác đứng dậy. Tính vào phòng bếp lấy cho Giang Minh Xuyên
đôi đũa. Giang Minh Xuyên nói với cô: “Không cần lấy đâu. Anh không đói”
Anh kéo ghế ngồi đối diện Phan Quân.
Chung Tuyết do dự. Phan Quân cười lạnh một tiếng: “Anh ấy nói không cần. Cô
còn đứng bất động làm gì? Đi hay không đi?”
Chung Tuyết gục đầu xuống. Lại ngồi xuống.
Giang Minh Xuyên nhíu mày nhìn anh ta.
Phan Thịnh Lâm lạnh lùng nhìn con trai thứ. Sau đó nói với Giang Minh Xuyên:
“Mấy hôm nay vợ chồng nó cãi nhau. Không cần xen vào”
Giang Minh Xuyên cắn chặt môi. Phan Quân dường như nhận thấy ánh mắt
anh. Ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn về phía anh: “Sao nào? Khó chịu? Tôi nói
chuyện với vợ tôi anh cũng muốn quản?”
Hôm nay lúc về Giang Minh Xuyên còn cố ý hỏi bác cả Chương về chuyện cha
mẹ Chung Tuyết. Thế mới biết năm kia cha mẹ cô bị người ta báo cáo tác
phong bất chính. Cả hai vợ chồng đều bị giáng chức điều xuống nông thôn.
Anh không hiểu nổi. Cô chú đều là người cực kỳ chính trực trong sạch. Sao lại
có chuyện tác phong bất chính được.
Nhưng bác cả Chương nói. Quả thực lục soát ra chứng cứ nhận hối lộ trong
nhà hai vợ chồng họ.
Từ nhỏ tính tình Chung Tuyết kiêu ngạo. Có thể nén giận chịu đựng như vậy. E
là cũng muốn cầu xin cha nuôi giúp cha mẹ cô.
Nhưng hiện giờ Giang Minh Xuyên không biết diễn tả sao. Trong tiềm thức anh
không thể nào hiểu được việc khi nhà thông gia. Nhà mẹ vợ gặp khó khăn thì
lập tức trở mặt không chịu đứng ra giúp đỡ họ.
Đây cũng là nguyên nhân Giang Minh Xuyên phải cân nhắc cẩn thận. Tối hôm
qua anh suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến những gì mình trải qua từ nhỏ đến lớn.
Cũng nghĩ đến Chung Tuyết. Cô ấy lớn lên trong sự bảo bọc. Khi còn nhỏ mỗi
lần tới nhà họ Phan. Cha mẹ nuôi đều hận không thể nâng niu cô trong lòng
bàn tay. Phan Quân thì dùng mọi cách khiến cô ấy vui vẻ. Chuyện gì cũng đều
nghe theo cô ấy. Tuy rằng anh và Chung Tuyết rất ít nói chuyện. Nhưng trong
lòng Giang Minh Xuyên vẫn luôn coi cô ấy là em gái. Mà Chung Tuyết cũng rất
tôn trọng anh.
Tình cảm của cả nhà họ với Chung Tuyết cũng được mấy chục năm. Bảo thay
đổi là thay đổi ngay. Vậy còn anh thì sao?
Nếu có một ngày anh không còn giá trị lợi dụng. Có phải cũng bị như thế
không? Trong lòng Giang Minh Xuyên lạnh lẽo. Bởi vì anh cảm thấy mình
không phải là ngoại lệ.
Giang Minh Xuyên đã ra quyết định trong đầu. Anh cũng không biết quanh co
lòng vòng. Cuối cùng lựa chọn nói thẳng ý định. Anh nói: “Mẹ. Con muốn nhận
lại giấy tờ nhà. Căn nhà đó là mẹ con để lại trước khi lâm chung. Trước kia mẹ
nói con còn nhỏ tuổi nên giữ giúp con. Hiện tại con đã thành gia lập nghiệp.
Giấy tờ nhà và chìa khóa có thể trả lại cho con không?”
Vẻ mặt Đào Thiến Vân cứng đờ. Không ngờ là Giang Minh Xuyên sẽ hỏi thẳng
bà ta như vậy.
Bà ta dừng lại một chút. Sau đó làm bộ như không hiểu. Nghi hoặc nhìn về
phía anh: “Giấy tờ nhà gì. Chìa khóa nào? Mẹ giữ đồ của con khi nào? Thằng
bé này nhớ lầm rồi”
Giang Minh Xuyên im lặng nhìn bà ta. Nghe được câu trả lời này. Trong lòng
anh càng thêm lạnh lẽo. Anh vốn không ngờ bà ta lại nói như vậy. Anh chỉ nghĩ
nhiều nhất bà ta sẽ lần lữa không đưa.
Anh nhìn về phía Phan Thịnh Lâm ngồi ở đầu bàn. Phan Thịnh Lâm không lộ ra
chút cảm xúc nào. Chỉ nhíu mày nhìn về phía Đào Thiến Vân: “Bà thật sự cầm
giấy tờ nhà của con trai sao? Còn không mau tìm trả cho nó”
Đào Thiến Vân không biết nghĩ gì. Vô cùng tự tin nói: “Không có. Tôi đâu có
cầm của nó cái gì?”
Sau đó dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía Giang Minh Xuyên: “Anh nói rõ
ràng đi xem nào. Khi nào thì tôi lấy đồ của anh? Anh ấy mà. Cưới vợ rồi quên
mẹ có phải không? Cái gì cũng phải tính toán. Cứ cho là căn nhà đó ở trong
tay mẹ đi. Chẳng lẽ mẹ lại còn đi hại anh…”
“Được rồi”
Phan Thịnh Lâm ngăn cản bà ta nói tiếp. Sau đó lại quay sang khuyên Giang
Minh Xuyên: “Có phải con nhớ lầm không. Mẹ con lòng dạ có hơi hẹp hòi một
tí. Nhưng cũng không đến mức lấy đồ của con”
Giang Minh Xuyên chỉ lẳng lặng nhìn hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ trước
mặt anh. Đào Thiến Vân đối với anh như vậy. Anh còn có thể hiểu được. Nhưng
giờ khắc này. Anh thực sự cảm nhận được cha nuôi cũng chưa từng thật tình
với mình.
Phan Quân ngồi đối diện nhìn anh như cười như không. Dường như rất vui vẻ
khi thấy anh một thân một mình chống đỡ họ.
Đúng lúc này. Kim Tố Châu dẫn theo hai con từ trên lầu đi xuống. Có lẽ đã
nghe được đoạn đối thoại này. Vẻ mặt có hơi lo lắng. Giang Minh Xuyên thấy
cô. Trong lòng đột nhiên mềm mại.
menh/chuong-30.html]
Anh nắm chặt nắm tay. Khi Kim Tố Châu đến gần mới nói: “Vậy hẳn là tự con
không cẩn thận đánh mất rồi. Không sao cả. Căn nhà đó là bà ngoại để lại
cho mẹ con. Nếu không tìm thấy giấy tờ nhà cũng có thể tới đồn công an làm
lại. Năm đó mẹ con quyên toàn bộ tài sản trong nhà cho quốc gia. Chỉ giữ lại
mỗi căn nhà đó ghi lại dưới danh nghĩa của con. Đồn công an hẳn là có ghi
chép lại. Vĩnh viễn sẽ không thu hồi”
Nghe tới đây. Sắc mặt Đào Thiến Vân biến đổi không ngừng. Không khỏi nhìn
về phía chồng. Vẻ mặt Phan Thịnh Lâm cũng trở nên nghiêm túc.
Kim Tố Châu đi đến phía sau Giang Minh Xuyên đứng. Tay nhẹ nhàng đặt lên
vai anh. Phó Yến Yến cũng kéo Hạ Nham đứng sau ba. Hạ Nham không hiểu gì.
Chỉ cảm thấy không khí trên bàn cơm có hơi là lạ. Cậu thấy em gái như nín thở.
Cũng theo bản năng hít thật sâu vào một hơi.
Giang Minh Xuyên nhận thấy sức nặng trên vai. Trong lòng càng thêm kiên
định.
Phan Thịnh Lâm cũng không nói lời nào. Chỉ im lặng nhìn Giang Minh Xuyên.
Ánh mắt không có nửa ý cười.
Đào Thiến Vân không hiểu chồng có ý gì. Bà ta nghe thấy ba chữ “đồn công
an” này thì có hơi sợ hãi. Nhưng cũng sợ Giang Minh Xuyên chỉ dọa mình. Lại
nghĩ đến căn nhà lớn kia. Không nhịn được nói: “Thằng bé này. Sao mà sau khi
kết hôn lại hoàn toàn thay đổi rồi? Cái gì cũng phải tính toán. Cứ cho là căn
nhà đó ở trong tay mẹ đi. Chẳng lẽ mẹ lại còn đi hại anh…”
Lời nói còn chưa nói hết. Đã bị Phan Thịnh Lâm lạnh giọng cắt ngang: “Câm
mồm”
Đào Thiến Vân dừng một chút. Cuối cùng vẫn ngậm miệng lại. Nhưng ánh mắt
phun ra lửa nhìn Giang Minh Xuyên. Dường như là uất ức biết bao.
Bước chân Giang Minh Xuyên ngừng lại. Anh nắm chặt tay Kim Tố Châu.
Sau đó tiếp tục bước về phía trước. Một nhà bốn người lên lầu. Khi vào phòng
anh phát hiện tất cả đồ đạc trong phòng đều đã được thu dọn.
Anh nhìn về phía Kim Tố Châu. Kim Tố Châu đau lòng nhìn anh: “Đi thôi. Buổi
tối ngủ ngoài đường cũng không ngủ ở đây”
Giang Minh Xuyên nghe xong cười: “Sẽ không để em phải ngủ ngoài đường”
Khi bọn họ xách đồ xuống lầu. Nhìn thấy Đào Thiến Vân dùng giọng chanh
chua mắng Chung Tuyết.
“Tất cả là do ngôi sao chổi nhà chị. Nhà chúng tôi từ khi cưới chị về. Chưa
từng có chuyện gì thuận lợi”
“Tết nhất. Bày ra bộ dáng sống không bằng chết này cho ai xem?”
Phan Quân ngồi ở bên cạnh. Nghe vậy cũng coi như không nghe thấy.
Động tác ra cửa của Giang Minh Xuyên chợt ngừng lại. Anh đột nhiên ném túi
hành lý trong tay xuống. Khi mọi người còn trở tay không kịp. Anh đột nhiên
vọt tới trước bàn túm chặt cổ áo Phan Quân. Nhanh chóng kéo người lên. Sau
đó đấm một cú vào mặt anh ta. Trong nháy mắt. Đã đấm cho anh ta bảy
tám đấm. Sau đó đấm vào bụng. Cứ từng đấm từng đấm một.
Phan Quân la lối om sòm. Vốn còn định giãy giụa thoát thân. Nhưng đối diện
với nắm đấm của Giang Minh Xuyên. Căn bản không có sức lực đánh trả.
Cả người bị đấm như một cái bao cát.
Trong mắt Giang Minh Xuyên lửa giận phừng phừng. Không màng bên cạnh
Đào Thiến Vân đau lòng thét lên chói tai. Hung tợn nói: “Đây là tao đánh vì
mình. Cũng đánh vì Chung Tuyết. Mày là loại phế vật. Lúc trước mày đã hứa
với ba mẹ Chung Tuyết thế nào? Mày đã nói cả đời sẽ yêu thương Chung
Tuyết. Mày yêu thương em ấy như vậy? Em ấy mắt bị mù mới coi trọng đứa ăn
cháo đá bát như mày”
“Ba mẹ Chung Tuyết không ở bên cạnh nhưng em ấy còn có người anh này.
Sau này nếu em ấy còn chịu ức hiếp nữa. Cho dù tao đang ở bộ đội cũng sẽ
chạy tới cho mày một trận. Nhớ cho kỹ những nắm đấm này. Lần sau sẽ chỉ
mạnh hơn. Tao dám đánh mày một lần. Thì dám đánh mày vô số lần”
Anh sẽ không đánh Đào Thiến Vân. Nhưng anh dám đánh Phan Quân.
Đánh xong thì Phan Quân không đứng vững được. Giang Minh Xuyên lẳng anh
ta xuống giống như vứt rác. Phan Quân ngã xuống. Miệng phun ra một ngụm
máu và hai cái răng. Ánh mắt rã rời nằm trên mặt đất.
Đào Thiến Vân khóc lóc la hét chạy tới: “Tiểu Quân. Tiểu Quân ——”
Phan Thịnh Lâm cũng bị cảnh này dọa sợ. Có lẽ ông ta như không thể tưởng
tượng được đứa con nuôi luôn luôn yếu đuối cũng dám đánh con ruột thành
ra như vậy ngay trước mặt ông ta. Nó không chỉ đánh con trai ông ta. Nó còn
đánh vào mặt ông ta. Trong lòng nó hận ông ta.
Giang Minh Xuyên nhìn Chung Tuyết cúi đầu. Toàn bộ quá trình Chung Tuyết
đều nhìn thấy. Cô đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Giang Minh
Xuyên.
Đây là lần đầu tiên trong hai năm. Cũng là lần duy nhất cô dám chủ động nhìn
người khác. Đôi mắt đẹp đẽ sáng ngời trong dĩ vãng giờ đây lại tràn ngập mỏi
mệt và uất ức. Hốc mắt đong đầy nước mắt. Nhưng ngay cả khóc cũng không
dám khóc. Như thể là một người khác hẳn cô gái hoạt bát phóng khoáng trước
kia.
Giang Minh Xuyên cất giọng nặng nề: “Đừng sợ. Cho dù thế nào. Anh vẫn luôn
là anh trai em. Không ai có thể bắt nạt em. Nếu bọn họ còn dám như vậy. Anh
liều cái mạng này cũng sẽ đánh chết Phan Quân”
Sống mũi Chung Tuyết cay cay. Hai năm lo lắng hãi hùng. Trong giờ khắc này
giống như đã tìm được một chỗ dựa vào. Không có cha mẹ. Nhưng cô còn có
anh trai.
Giang Minh Xuyên nhìn về phía một nhà ba người kia: “Tôi nói được thì làm
được” Sau đó xoay người đi khỏi.
Chung Tuyết nhìn theo bóng lưng anh rời xa. Lại nhìn chồng thở thoi thóp nằm
trên mặt đất và mẹ chồng kinh hoảng thất thố. Lần đầu tiên không hề sợ hãi.
Sau khi cả nhà ra cửa. Kim Tố Châu và hai nhóc đều dùng ánh mắt sùng bái
nhìn Giang Minh Xuyên.
Giang Minh Xuyên bị nhìn tới ngượng ngùng: “Sao thế?”
Hạ Nham không nhịn được nói: “Ba vừa rồi thật lợi hại. Siêu cấp lợi hại. Đệ
nhất thế giới”
Kim Tố Châu cũng dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh nói: “Anh là người đàn
ông lợi hại nhất mà em đã gặp. Còn làm em động lòng hơn bất kỳ thời điểm
nào”
Giang Minh Xuyên mất tự nhiên nói: “Anh chỉ nổi giận thôi. Anh vẫn luôn coi
Chung Tuyết là em gái”
Kim Tố Châu khen anh: “Anh xem. Trước kia là anh quá mềm lòng. Sau khi anh
thực sự mạnh mẽ lên. Sẽ phát hiện cũng không có gì ghê gớm. Ngả bài thì ngả
bài thôi. Mẹ con em đều sẽ đứng bên cạnh anh. Buổi tối hôm nay anh biểu
hiện xuất sắc lắm. Giấy tờ nhà đã lấy lại được rồi. Còn trút giận một phen. Quá
ghê gớm”
Về phần chuyện khác. Theo ý Kim Tố Châu. Có thể từ từ mưu tính. Ép hết mọi
chuyện vào một lần dễ dàng xảy ra chuyện. Chó cùng dứt giậu mà. Cô là người
làm việc không thích để lại mầm họa. Với loại người giảo hoạt tâm tư thâm
sâu như Phan Thịnh Lâm. Cô xưa nay không thích để lại người sống. Nhưng
đây lại là thế giới pháp chế. Không hợp dùng mấy thủ đoạn trước kia.
Nhưng cô cảm thấy có thể ép Chung Tuyết.
Phó Yến Yến cũng là người cả nghĩ: “Chờ sau khi chúng ta về nhà. Cô Chung
Tuyết có thể lại bị người ta bắt nạt không?”
Sắc mặt Giang Minh Xuyên trầm xuống. Anh đương nhiên cũng có lo lắng như
vậy. Nhưng nếu mặc kệ. Chung Tuyết cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu. Anh
biết tính tình mẹ nuôi và Phan Quân. Sẽ chỉ càng trầm trọng hơn thôi.
Kim Tố Châu dịu dàng nói: “Không sợ. Ngày mai chúng ta đi thăm cô ấy. Hỏi
cô ấy có nguyện ý về nhà cùng chúng ta không? Nếu thật sự không được thì
sau này gửi tiền hàng tháng cho cô ấy”
Giang Minh Xuyên cảm động nhìn về phía Kim Tố Châu. Cảm thấy mình đã gặp
được bảo vật rồi.
Hạ Nham ngốc nghếch khen: “Mẹ tốt nhất”
Chỉ có Phó Yến Yến nhìn Kim Tố Châu lần nữa. Cảm thấy Kim Tố Châu không
giống như người sẽ tìm phiền toái cho mình.