Mẹ Từ nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho phải: “Sao tự nhiên lại
muốn xây thêm hai gian nhà?”
“Cũng không phải là đột nhiên đâu mẹ, hai vợ chồng con đã tính toán từ sớm rồi.
Chẳng qua hiện tại nhiều vải vóc quá, xây nhà xong thì lấy làm kho chứa. Đợi
mấy đứa nhỏ lớn lên thì dọn ra cho chúng nó làm phòng riêng”
Mẹ Từ nghe vậy thì cảm động vô cùng. Bốn gian nhà, hai đứa con trai lớn mỗi
đứa một gian, vợ chồng thằng ba còn để dành riêng cho ông bà một gian, đây rõ
ràng là chủ động muốn phụng dưỡng ông bà lúc tuổi già mà!
Con trai con dâu thật sự quá hiếu thuận.
Thấy ánh mắt mẹ chồng nhìn mình có chút “sến súa”, Lâm Tuệ bỗng nổi da gà,
không hiểu bà đang nghĩ gì.
Thực ra ý cô là, trừ phòng của hai vợ chồng ra, ba đứa con mỗi đứa một gian,
vừa vặn đủ dùng.
Cha Từ liếc nhìn cậu con trai út: “Thật sự muốn xây hai gian à?”
Từ Đông Thăng sờ sờ mũi: “À, vâng ạ”
Hai vợ chồng đúng là có bàn bạc chuyện này, nhưng lúc đó đâu có nghĩ sẽ xây
nhanh như vậy.
Cha Từ còn lạ gì mấy động tác nhỏ của thằng ba? Cái nhà này là do vợ nó quyết
định, vợ nói gì thì nó nghe nấy thôi.
“Xây thì xây, để cha đi tìm người mua ngói. Thợ thuyền cũng dễ tìm thôi, mấy anh
em họ hàng đằng nhà con đang rảnh rỗi cả đấy”
Chỉ là xây thêm thôi, không cần làm lễ cất nóc cầu kỳ, cũng không cần bày tiệc
rượu linh đình, nhiều lắm thì làm mâm cơm mời họ hàng là được.
Hai cha con bàn bạc chuyện mua vật liệu, Lâm Tuệ dọn dẹp xong đống vải vóc thì
chợt cảm thấy như mình quên mất chuyện gì đó, nhưng nghĩ mãi không ra.
Mãi cho đến khi An An đói quá khóc òa lên, cô mới sực nhớ ra: Hôm nay chưa
cho con ăn trưa!
“Hai vợ chồng chúng mày cũng thật là! Giờ đã gần hai ba giờ chiều rồi, bọn trẻ
sáng chỉ húp được vài ngụm cháo, người lớn không đói thì trẻ con cũng biết đói
chứ?”
Mẹ Từ vừa càm ràm vừa đi hâm nóng cháo. Lâm Tuệ hiếm khi chủ động lấy kẹo
cho mỗi đứa một viên để tạ lỗi, quả thật cô phấn khích quá mức nên quên béng
mất chuyện ăn uống.
Trong thời gian xây nhà, phải lo cơm trưa cho thợ thuyền. Để không bị lộ chuyện,
Từ Đông Thăng chuyển hết vải vóc và máy khâu sang phòng cha mẹ đang ở tạm.
Chuyện nấu cơm tập thể vẫn phải để mẹ Từ ra tay, Lâm Tuệ lâu lắm không làm
việc này, tay chân luống cuống cả lên.
Mẹ Từ quả thực là người từng trải, trong thôn có tiệc tùng gì đều mời các bà lớn
tuổi như bà đi nấu nướng, bà quen với việc nấu cơm cho đông người lắm rồi.
Mấy cái nồi lớn dùng để buôn bán cũng được trưng dụng, tổng cộng bốn cái nồi
to, đồng thời nấu cơm nấu thức ăn, hoàn toàn không lo thiếu nồi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Trong nhà vừa bụi vừa ồn, Lâm Tuệ dắt bọn trẻ đi “lánh nạn”, đi một mạch đến
nhà Cẩu Tử.
Cẩu Tử cũng sang nhà cô phụ giúp xây nhà, thím đang ở sân sau xới đất trồng
rau.
Ông bà nội Cẩu Tử nhìn thấy ba đứa trẻ thì quý hóa vô cùng. Hoàng Thục Hoa
cười bất đắc dĩ, ghé tai cô nói nhỏ: “Ông bà lớn tuổi rồi, đang mong chắt trai lắm”
Lâm Tuệ tỏ vẻ thông cảm, nhưng cháu dâu mới gả về chưa được hai tháng, có vội
cũng vô dụng.
Cô nhớ đến chuyện của chị họ Tiểu Vân trước kia, bèn nhắc nhở một câu: “Người
già sốt ruột dễ nghe lời đồn đại lắm, nếu có đưa cho em phương thuốc dân
gian gì đó, em cứ giả vờ đồng ý rồi lén đổ đi, đừng có ăn thật, mấy thứ đó phần
lớn là có độc đấy”
Hoàng Thục Hoa chưa trải qua nhưng cũng từng nghe nói, vẻ mặt căng thẳng:
“Em biết rồi, mẹ chồng em thì cũng được, không giục giã gì em cả”
Cô bảo em gái buông chổi xuống, ra trông chừng ba đứa em nhỏ, sau đó kéo Lâm
Tuệ hỏi: “Vải vóc có cách nào lấy được không chị?”
vat/chuong-146-tieu-tien-nhu-nuoc-chayhtml]
Cô đang nóng lòng muốn kiếm tiền.
Lâm Tuệ cho cô một câu trả lời hài lòng: “Mua về rồi!”
Hôm nay cô sang đây chính là để bàn bạc thỏa thuận hợp tác với Hoàng Thục
Hoa.
Lâm Tuệ bỏ vốn, bỏ máy khâu, gần như mọi chi phí đều do cô chịu, nên cô phải
chiếm phần lớn. Sau khi trừ chi phí, cô muốn tám phần lợi nhuận.
Cô quan sát biểu cảm của Hoàng Thục Hoa, thấy cô ấy không có vẻ gì bất mãn,
ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
“Hợp tác này thực ra chị dâu tự làm cũng được, tìm đến em là nể mặt em rồi, cho
em hai phần đã là nhiều lắm rồi”
Lâm Tuệ không khiêm tốn, cô nói thẳng thắn: “Sức một người có hạn, chị còn phải
chăm con, sẽ bị phân tâm. Hơn nữa ngồi trước máy khâu từ sáng đến tối hại sức
khỏe lắm, chúng ta không thể tham bát bỏ mâm được”
Cô nhắc thêm một câu: “Mấy tháng này chúng ta cứ tập trung may vá tích trữ
hàng đã, nếu không đến lúc đó có cơ hội kiếm tiền lại không kịp trở tay”
“Đến lúc đó, Cẩu Tử sẽ cùng anh Đông Thăng đi bán hàng, tiền hoa hồng của hai
người đó tính riêng”
Như vậy là nhà mình có tận hai đầu lương! Hoàng Thục Hoa vui mừng, gật đầu
thật mạnh: “Không thành vấn đề!”
Thỏa thuận xong xuôi, Lâm Tuệ còn cẩn thận soạn thảo một bản hợp đồng hợp
tác, mỗi người giữ một bản, ký tên điểm chỉ đàng hoàng.
Hoàng Thục Hoa nhìn dáng vẻ của cô, không khỏi cảm thán, đúng là phong thái
của người làm việc lớn, thật cẩn trọng!
Hai gian nhà xây rất nhanh, chỉ khoảng một tháng là đã lợp ngói xong.
Những ngày tháng bị người ta soi mói của cải cuối cùng cũng qua đi, Từ Đông
Thăng thở phào nhẹ nhõm!
Cha Từ cũng tham gia đội xây nhà nên không rảnh tay, Lâm Tuệ dứt khoát bỏ tiền
thuê thợ mộc trong thôn đóng cho mỗi gian nhà một bộ bàn ghế.
Một gian tạm thời để làm thư phòng và phòng làm việc cho cô.
Gian còn lại dùng làm kho chứa, cô cho đóng hai dãy sào treo quần áo sát tường,
cùng một cái tủ gỗ lớn hai tầng cách mặt đất hai mươi phân để đựng vải và thành
phẩm.
Quần áo mang đi bán tự nhiên không thể treo tùy tiện lên dây phơi như đồ nhà
mặc được, sẽ dễ bị nhăn, nên Lâm Tuệ đặt làm thêm một trăm cái mắc áo gỗ đơn
giản.
Trọn bộ sắm sửa này ngốn hết hơn 50 đồng, lại khiến nhà “Lão Tam” trở thành đề
tài bàn tán sôi nổi trong thôn sau mỗi bữa cơm.
Chuyện khiến mẹ Từ suýt đau tim còn chưa hết. Nhà vừa xây xong, Từ Đông
Thăng đạp xe ba bánh lên trấn một chuyến, lúc về thùng xe chất đầy bông gòn.
Trong góc còn có một túi vải đựng cúc áo các loại: cúc nhựa, cúc thủy tinh, cúc
nhựa dẻo.
Lâm Tuệ bốc một nắm lên xem thử, chất lượng bình thường, nhưng đủ dùng.
Mấy thứ này đều nhờ cháu trai của bà Trương làm bên đội vận tải mua giúp từ nơi
khác về, tổng cộng hết 80 đồng.
Phiền người ta nhiều như vậy, Lâm Tuệ gói ghém hai con thỏ kho, hai con gà
hong gió, thêm hai dải thịt khô đem biếu. Nhà chồng và nhà mẹ đẻ Lương Thanh
mỗi bên một phần.
Lương Thanh sướng rơn người. Cô nàng ngoài thích làm đẹp còn có tâm hồn ăn
uống. Thời buổi này mà mang về được nhiều thịt ngon thế kia, cô nàng được nở
mày nở mặt với nhà chồng lắm đây!
Mẹ Từ dường như đã cam chịu số phận, thở dài hỏi Lâm Tuệ: “Còn cái gì muốn
mua nữa không con?”
Lâm Tuệ cười: “Lần này thì hết thật rồi mẹ ạ, kim chỉ cũng còn nhiều, có thể bắt
đầu khởi công được rồi”