Đích Nữ Trùng Sinh Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 18: Thiên vị



Thẩm Lương Vi đã sớm nhìn nàng ta không thuận mắt, lúc này tự nhiên sẽ

không nhường nhịn nữa.

“Hóa ra khí lượng của Tam muội muội lớn như vậy sao? Nô tỳ mắng chửi sau

lưng, kẻ dưới phạm thượng, Tam muội muội cũng sẽ không so đo? Không biết

người làm tỷ tỷ này mắng Tam muội muội vài câu, Tam muội muội có thể rộng

lượng không so đo với ta hay không đây?”

Thẩm Lương Nguyệt buột miệng hét lên: “Ngươi dám!”

Thẩm Lương Vi nhìn nàng ta cười như không cười.

Thẩm Lương Nguyệt lúc này mới hiểu ra, trong lồng ngực dâng lên cơn giận,

hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Lương Vi.

Thẩm Lương Dung vội ôn nhu cười nói: “Thôi thôi, hai đứa các muội nha, cứ

như oan gia ngõ hẹp vậy, gặp mặt là y như chim sẻ ríu rít cãi nhau không dứt.

Lát nữa tổ mẫu ra rồi, còn không mau dừng lại đi. Nhị muội muội, Tam muội

muội còn nhỏ, muội là tỷ tỷ, đừng so đo với nó, nhường nó một chút, đây mới là

phong thái tiểu thư khuê các có giáo dưỡng”

Thẩm Lương Nguyệt hừ một tiếng, hất cằm về phía Thẩm Lương Vi.

Ngón tay thon dài như búp măng của Thẩm Lương Vi lơ đãng xoắn khăn tay

chơi đùa, liếc nhìn Thẩm Lương Dung, cười với vài phần ngây thơ hồn nhiên:

“Đúng vậy, ai bảo muội là tỷ tỷ chứ? Muội lớn hơn Tam muội muội tận gần hai

tháng cơ đấy, chẳng phải nên nhường nó một chút sao!”

Không biết vị nha đầu nào “phụt” một cái không nhịn được cười ra tiếng.

Ánh Trăng Dẫn Lối

Những người khác không cười thành tiếng cũng đều rũ mắt cúi đầu, cắn răng

nhịn cười. Có người không nhịn được, bờ vai còn hơi run run.

“Ngươi!” Thẩm Lương Nguyệt chỉ vào Thẩm Lương Vi, lập tức đứng bật dậy.

Thẩm Lương Dung cũng lộ vẻ xấu hổ trên mặt.

Thẩm Lương Hân vừa mới mười tuổi có chút mờ mịt, nhìn người này, lại nhìn

người kia, không biết phải làm sao.

“Lão phu nhân!”

thien-vihtml]

Tiếng gọi của các nha hoàn đã phá tan vở kịch khôi hài này. Bốn chị em đứng

dậy, sôi nổi nhìn về phía phòng ngủ của Thẩm lão phu nhân, gọi: “Tổ mẫu”

“Ngoan!” Thẩm lão phu nhân được nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp, vô cùng

phúc hậu, cài trâm vàng mặc áo gấm, cười tủm tỉm tràn đầy từ ái nhìn bốn cô

cháu gái, vịn tay Thường ma ma ngồi xuống chiếc sập gấm trải nệm da sói.

Mấy chị em thỉnh an xong, Thẩm Lương Nguyệt liền không chờ nổi mà cáo

trạng, vẻ mặt đầy ủy khuất: “Tổ mẫu, Nhị tỷ tỷ bắt nạt con”

Ánh mắt Thẩm Lương Vi hơi lóe lên. Xem đi, Thẩm Lương Nguyệt gần như ngày

nào cũng phải oán thán tổ mẫu bất công, tổ mẫu thiên vị. Nhưng nếu tổ mẫu

thật sự bất công thì tại sao nàng ta lại hết lần này đến lần khác cáo trạng?

Nếu tổ mẫu thật sự thiên vị mình, nàng ta cáo trạng thì có kết quả gì? Không

có kết quả tự nhiên sẽ thất vọng, thất vọng rồi tự nhiên sẽ không cáo trạng

nữa.

Nhưng sự thật là, nàng ta xưa nay vẫn không ngừng cáo trạng.

Thẩm lão phu nhân nhướng mày: “Hử? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vi Nhi, con nói

xem”

Thẩm Lương Nguyệt lập tức xụ mặt, hừ nhỏ một tiếng, phẫn hận trừng Thẩm

Lương Vi.

Thẩm Lương Vi cười thầm, xem đi, thế này trong mắt Thẩm Lương Nguyệt cũng

là thiên vị.

Thẩm Lương Vi trước kia cũng cho rằng đây là do tổ mẫu coi trọng, tin tưởng

mình hơn, hiện giờ mới biết, tổ mẫu làm như vậy chẳng qua là nắm chắc việc

mình tuyệt đối sẽ không nói dối bà ta mà thôi.

Thẩm Lương Vi ủy khuất cắn môi, rầu rĩ nói: “Tam muội muội luôn nói tổ mẫu

thiên vị con, chi bằng hôm nay cũng cho Tam muội muội một cơ hội, để Tam

muội muội nói trước đi ạ”

Thẩm Lương Nguyệt có chút bất ngờ, nhưng loại cơ hội này nàng ta đương

nhiên không chịu bỏ qua, vì thế không chờ nổi liền nói: “Con chẳng qua chỉ nói

hai câu là không nên đuổi Hương Vân đi như vậy, Nhị tỷ tỷ liền chèn ép con,

mắng con. Nhưng con nói sai chỗ nào chứ? Hương Vân hầu hạ Nhị tỷ tỷ bao

nhiêu năm như vậy, Nhị tỷ tỷ làm thế cũng quá vô tình vô nghĩa rồi!”

Sắc mặt Thẩm lão phu nhân lập tức trầm xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.