Sắc mặt Thẩm lão phu nhân lập tức trầm xuống.
Bà ta không vui liếc nhìn Thẩm Lương Nguyệt một cái.
Chuyện ngày hôm qua, chuyện của Hương Vân bà ta một chút cũng không
muốn nhắc lại.
Bởi vì điều này đại biểu cho sự thất bại của bà ta, đại biểu cho việc bà ta thất
bại trong việc khống chế Thẩm Lương Vi.
Thuận buồm xuôi gió bao nhiêu năm nay, ngày hôm qua là lần thất bại duy
nhất, điều này khiến bà ta rất khó chịu. Hơn nữa, bà ta cũng tin chắc đây chỉ là
một sự cố ngoài ý muốn.
“Được rồi, chuyện hôm qua đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa” Thẩm lão phu
nhân nói.
Thẩm Lương Nguyệt ngẩn ra, ngay cả Thẩm Lương Dung cũng sửng sốt.
Rốt cuộc, trước đây thái độ của tổ mẫu đâu có như vậy.
Thẩm Lương Vi lập tức rất biết điều: “Tổ mẫu nói phải ạ!”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm Lương Nguyệt cắn môi, tức khắc tủi thân đến đỏ cả mắt.
Rõ ràng mình không nói sai, tổ mẫu lại bênh vực Nhị tỷ tỷ, sự thiên vị này có
thể thấy là lệch đến tận chân trời rồi.
Thẩm lão phu nhân thấy Thẩm Lương Nguyệt như thế, bất giác lại có chút đau
lòng, liền nhìn Thẩm Lương Vi một cái, giọng trách cứ mang theo sự trìu mến,
bất mãn lại lộ ra vẻ hiền từ nói: “Tỷ muội với nhau phải dĩ hòa vi quý, các con
đều là người thân thiết nhất của nhau, sau này còn phải tương trợ yêu thương
lẫn nhau, cãi nhau ầm ĩ đùa giỡn thì được, nhưng để bụng là không đúng rồi. Vi
Nhi con là tỷ tỷ, nên rộng lượng chút, mau an ủi Tam muội muội của con đi!”
Thẩm Lương Vi cười lạnh trong lòng, nàng đã chẳng còn muốn than vãn xem
bản thân trước kia ngu ngốc đến mức nào nữa.
“Tam muội muội đừng khóc” Thẩm Lương Vi an ủi.
Ngữ khí tuy rất có thành ý, nhưng nội dung lại quá hời hợt.
muon-hoa-cung-phathtml]
Thẩm Lương Nguyệt vốn dĩ đang nửa muốn khóc nửa không, nghe Thẩm lão
phu nhân nói vậy, lại thêm câu nói đó của Thẩm Lương Vi, nàng ta lập tức che
mặt khóc òa lên.
Thẩm Lương Vi tỏ vẻ luống cuống, như thể bị dọa sợ.
Thẩm Lương Dung gọi “Tam muội muội”, nhanh chóng tiến lên nhẹ nhàng vỗ về
Thẩm Lương Nguyệt, cúi người nhỏ giọng an ủi.
Thẩm lão phu nhân cũng khuyên vài câu, bỗng nhiên hướng về phía Thẩm
Lương Vi nói: “Vi Nhi, mau đem đôi vòng tay trên cổ tay con tặng cho Tam
muội muội đi. Tam muội muội con cầm vòng tay, trong lòng thoải mái thì sẽ
không tủi thân nữa, chẳng phải cả nhà đều vui sao? Quay về tổ mẫu sẽ sai
người đánh chế cho con cái khác tốt hơn”
Thẩm Lương Vi chợt nhớ tới, kiểu câu nói “đầu này lại đánh chế cái tốt hơn
cho con” này của tổ mẫu, bà ta đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa
một lần thực hiện. Nực cười là cái đầu óc này của nàng trước kia rốt cuộc lớn
lên thế nào, mà một câu nói hữu danh vô thực như vậy lại sinh sôi dỗ dành
nàng suốt bao nhiêu năm.
Thẩm Lương Nguyệt tức khắc nín khóc, nhìn về phía Thẩm Lương Vi, ẩn ẩn có
chút đắc ý.
Trong mắt Thẩm Lương Dung cũng xẹt qua một tia hâm mộ.
Thẩm đại phu nhân rất được Hoàng hậu, Quý phi và các phi tần trong cung coi
trọng, trong kinh thành mười phần thì có đến tám phần các lão phu nhân, phu
nhân nhà huân quý khi bị bệnh đều tìm đến bà. Thân phận thấp một chút còn
căn bản không có tư cách mời bà.
Mà mỗi lần mời bà tới cửa, tiền khám bệnh tại nhà tự nhiên là vô cùng hậu
hĩnh.
Ngoài bạc ra, rất nhiều nhà còn tặng thêm lễ vật, phần lớn đều là châu báu
trang sức, vải vóc thượng hạng.
Nhị phòng, Tam phòng vì thế mà đỏ mắt ghen ghét miễn bàn.
Phải biết rằng, Đại phòng không chỉ đơn giản là Thẩm đại phu nhân có tài sản
khá phong phú, mà ba bốn năm nay Đại công tử Thẩm Hoằng Lâm mỗi năm
cũng đều gửi từ Tây Bắc về rất nhiều loại da thú thượng hạng, đá quý to lớn,
cùng với những vật trang trí hiếm lạ cổ quái nhưng lại rất có giá trị.
Đại lão gia Đại phòng Thẩm Hành Tri lại là cận thần của thiên tử, ngoài bổng
lộc phong phú thì ngày thường cũng được ban thưởng không ít. Đại phòng cho
dù không giỏi kinh doanh thì cũng là một đại địa chủ chính hiệu.
Nhị phòng, Tam phòng thì khó coi hơn nhiều.
Nhị lão gia, Tam lão gia đều chỉ là quan nhỏ lục phẩm, chút bổng lộc đó, đến
mời đồng liêu ăn hai bữa cơm ra hồn cũng không đủ.