Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 154: Nhân tình hồi báo



Ngày hôm sau, Từ Đông Thăng mang theo hồ dán, đem giấy đỏ dán lên tường ở

mặt tiền cửa hàng.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Cậu em vợ muốn đi học, nên người đứng ở cửa đón khách liền biến thành Từ

Đông Thăng.

Hắn phát hiện ra khuôn mặt này của mình vẫn còn chút tác dụng. Bán đứng nhan

sắc. à không phải, là có khách quen vẫn còn chút ấn tượng với hắn.

Chẳng phải mới sáng sớm tinh mơ đã có người tới cửa rồi sao?

“Lão Tam, cậu không bán nước đường nữa à? Xiên que cũng không bán? Thế

nước chấm chắc là có bán chứ?”

Từ Đông Thăng bất đắc dĩ: “Muốn làm cũng không có cách nào, nguyên liệu

không đủ a. Chờ qua xuân xem thời tiết thế nào, nếu có thể bán thì tôi sẽ bày cái

sạp nhỏ ở cửa”

“Ha ha ha ha thế thì tốt quá! Thế chỗ này cậu bán cái gì đấy?”

“Trang phục, đều là vải tốt cả. Chị Ngô vào xem thử không? Năm mới chẳng lẽ

không mặc quần áo mới sao? Năm mới khí tượng mới mà!”

Mấy câu này là hắn học được từ trên loa phát thanh, dùng cũng khá tốt.

Quả nhiên, chị gái đối diện vừa nghe xong liền gật đầu: “Năm mới khí tượng mới,

câu này nói rất đúng, phải đi cái đen đủi. Tôi vào xem thử có bộ nào đẹp mua cho

con gái một cái”

“Cẩu Tử, tiếp đãi chị Ngô một chút”

“Vâng, chị Ngô cứ từ từ xem, có vấn đề gì chị cứ gọi em”

Từ Đông Thăng đứng ở cửa, từ xa đã thấy lại có hai chị gái đi tới, dáng người đầy

đặn, chân đi giày da nhỏ, vừa nhìn là biết người có tiền.

Hắn nở nụ cười, nhiệt tình chào hỏi: “Hai chị có muốn vào xem quần áo không?

Đều là vải tốt cả đấy ạ”

Trong đó một người nói với người kia: “Tôi cho bà xem cái áo khoác kia chính là

mua ở nhà này đấy, chất liệu quả thực không tồi”

Đã từng mua rồi? Từ Đông Thăng có chút nghi hoặc, hôm qua hình như chưa

thấy chị gái này.

Vợ anh Hồ là người có tính tình sảng khoái, cười ha ha, nói cho hắn biết: “Người

đàn ông nhà tôi họ Hồ”

“Ồ —— là chị dâu à!” Từ Đông Thăng bừng tỉnh đại ngộ, trước kia từng nhìn thấy

sườn mặt, lâu quá nên quên mất.

“Trước đó anh Hồ mang quần áo về chị đã thử chưa? Có vấn đề gì cứ mang ra

đổi bất cứ lúc nào nhé”

“Không thành vấn đề, quần áo rất tốt. Cho nên hôm nay tôi dẫn bạn qua đây xem

thử”

“Mời hai chị vào, có thể tùy ý mặc thử ạ”

Cẩu Tử nhìn thấy lại có khách, định tiến lên, hắn nhẹ giọng ra hiệu: “Không cần,

để tôi tiếp là được”

Vợ anh Hồ vuốt một chiếc áo khoác ngắn không lót bông hỏi: “Mấy cái này có

phân nam nữ không?”

“Trừ màu đỏ ra thì mấy màu khác đều không phân biệt nam nữ đâu ạ”

Vợ anh Hồ chọn cho mấy đứa con trai mỗi đứa một cái màu đen và màu xám, bạn

của chị ấy thì mua một cái áo lót bông màu đỏ.

“Chỗ các cậu còn có khăn quàng cổ à?” Vợ anh Hồ cảm thấy áo khoác phối với

khăn quàng cổ rất đẹp, đang định mua một cái.

Hai người đứng bên cạnh ướm thử, quàng lên rồi thì không muốn tháo xuống

nữa, hôm nay gió lớn, ra cửa mặc hơi phong phanh.

Vợ anh Hồ nhìn thấy mấy bộ đồ lót ở trong góc, vô cùng hào phóng chọn hai bộ.

Bạn chị ấy thì lại ngại ngùng, cảm thấy vải dệt quá ít, nên chọn một bộ quần áo

thu đông dài tay mang về cho chồng.

Lúc tính tiền, Từ Đông Thăng nhỏ giọng nói: “Đa tạ chị dâu đã đặc biệt dẫn bạn

một cái, em chỉ thu của hai chị 7 đồng thôi”

Vợ anh Hồ vừa rồi cũng nghe thấy một vị khách khác mua áo khoác ngắn tính tiền

là 6 đồng một cái, mà cái áo chồng chị ấy mua hôm trước chỉ có 5 đồng!

Hiện tại 7 đồng là có thể mua một cái áo dáng dài, tuy rằng chị ấy không thiếu một

đồng bạc lẻ này, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái!

Ở trước mặt bạn bè, vợ anh Hồ cảm thấy rất có mặt mũi, cười ha hả: “Hôm nào

vat/chuong-154-nhan-tinh-hoi-baohtml]

Bạn chị ấy cũng vậy, cao hứng cực kỳ, bớt được một đồng là có thể mua được

một cân thịt heo rồi!

Từ Đông Thăng vừa mới tiễn các chị ấy ra đến cửa, liền nhìn thấy một nam một

nữ hai người trẻ tuổi đạp xe đạp tới.

Lý Khải Thành vẫn mặc bộ cảnh phục kia của anh ta.

Từ Đông Thăng cười chào hỏi: “Sao hai người biết cửa hàng của tôi ở chỗ này?”

Lý Khải Thành dừng xe lại, mặt không đỏ hơi không gấp: “Cậu không phải đã nói

vị trí với A Thanh sao? Bọn tôi liền qua đây thử vận may”

“Mau vào đi, mau vào đi”

Vợ anh Hồ cùng bạn còn chưa đi xa, quay đầu lại nhìn nhìn Từ Đông Thăng cùng

anh công an kia, trông có vẻ quan hệ rất thân thiết.

Không phải nói là một ông chủ nhỏ không có hậu thuẫn gì sao?

Lương Thanh vừa vào cửa hàng liền không đi nổi nữa, mặc kệ mấy người đàn

ông hàn huyên, cô tự mình đi xem quần áo.

Lý Khải Thành cùng Từ Đông Thăng ngồi trên ghế, nói chuyện tình hình gần đây.

Anh ta tuy rằng mệt mỏi, nhưng có thể thấy rõ sự khí phách hăng hái, so với

trước kia trầm ổn hơn không ít.

“Trong khoảng thời gian này phá được không ít vụ án, tôi lập công, cấp trên muốn

sắp xếp tôi về huyện thành, hôm nay chúng tôi qua đây xem ký túc xá được

phân”

Từ Đông Thăng kinh hỉ: “Đây là thăng chức a?”

Lý Khải Thành cười gật đầu: “Đúng vậy”

Vừa mới thăng chức điều đến huyện thành đã có thể được phân nhà, xem ra là

rất được coi trọng.

Hắn lúc trước nhìn người không sai! Là một người có tiền đồ!

“Thế còn công việc bên phía A Thanh?”

“Đơn vị bên này có suất, có thể sắp xếp người nhà đến Cung Tiêu Xã làm nhân

viên bán hàng”

Hiện tại xưởng dệt hiệu quả lợi nhuận không tốt, tiền lương đều sắp chậm phát,

cô ấy đổi sang một công việc nhẹ nhàng cũng tốt, có thể chuẩn bị sinh con.

Từ Đông Thăng cảm khái, ăn cơm nhà nước đúng là tốt thật, nhân tài ưu tú đều

được quốc gia an trí người nhà, không có nỗi lo về sau.

Lương Thanh ở bên kia đã chọn được ba bộ quần áo dáng dài ngắn khác nhau,

lại cầm khăn quàng cổ, đồ lót cũng cầm vài món.

Lý Khải Thành bất đắc dĩ: “Em định dọn sạch cửa hàng nhà người ta đấy à?”

“Nếu có thể dọn sạch em khẳng định dọn” Lương Thanh đem đồ vật đặt lên mặt

bàn, “Anh cứ tính giá bình thường cho em đi, phần lớn đều là mua giúp cho mấy

người trong chỗ làm thôi”

Đây là đến để mời gọi buôn bán cho hắn a!

Từ Đông Thăng mặt mày hớn hở: “Thật đúng là cảm ơn cô nhiều lắm!”

Lương Thanh xua xua tay: “Tôi cũng có làm gì đâu, chỉ là mặc một lần trước mặt

các chị ấy, khen vài câu thôi. Nói nữa, quần áo của chị nhà làm quả thực đẹp,

không phải nói điêu”

“Ha ha trở về tôi kể cho vợ tôi nghe, cô ấy nhất định sẽ rất vui!”

Từ Đông Thăng tính nhẩm không giỏi bằng Lâm Tuệ, chỉ có thể dùng bút tính

cộng từng cái trên giấy. Cuối cùng không cho giảm quá nhiều, nhưng cũng làm

tròn số lẻ.

Nếu Lương Thanh lấy tiền hoa hồng từ giữa thì cũng là điều nên làm.

Hắn không khỏi cảm khái, đây cũng coi như là sự hồi báo cho việc dụng tâm kinh

doanh tình nghĩa qua lại a!

Ngày hôm sau thu nhập cơ hồ cao gấp đôi ngày đầu tiên, Từ Đông Thăng đạp xe

đạp mà bàn đạp cũng sắp bốc khói!

Hắn về đến nhà dựng xe xong, bế thốc đứa con đang lao tới lên, đang định báo

cáo thành quả công việc với vợ, kết quả Lâm Tuệ lại cho hắn một sự ngạc nhiên

lớn hơn.

“Hôm nay có tổ chức phái người qua đây khảo sát, chủ nhiệm thôn nói, thôn

chúng ta sắp có điện rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.