Đích Nữ Trùng Sinh Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 27: Một vở kịch hay



Còn về phần Phỉ Thúy, có lẽ do chột dạ sợ hãi, hoặc có lẽ ông trời có mắt, đứa

nghiệt chủng kia rốt cuộc không được sinh ra mà bị sẩy non.

Nếu không, mỗi khi nghĩ đến chuyện cũ, lại càng thêm uất ức bất bình.

Tiện nhân này, khi tổ mẫu nói muốn đưa ả cho nàng, trời mới biết lúc ấy trong

lòng nàng cuộn trào sóng gió thế nào, hận không thể đánh chết ả ngay tại

chỗ.

Tam ca của nàng, vị giai công tử quang phong tễ nguyệt, ôn nhu như ngọc,

phẩm tính siêu nhiên, tài cao bát đẩu, huynh ấy là Ngọc Lang trong mắt người

đời. Cuộc đời huynh ấy lẽ ra phải sống trong ánh mắt ngưỡng mộ kính trọng

của thế nhân, nhận lấy những lời ca tụng, vậy mà lại bị đôi gian phu dâm phụ

ác độc kia hủy hoại!

Huynh ấy mang theo vết nhơ phẫn chí bỏ nhà đi, chịu đủ gió sương mưa tuyết

lưu lạc, cuối cùng không phải nổi danh nhờ tài học phẩm đức mà lại trở thành

tên nịnh thần gian trá âm hiểm bên cạnh hôn quân, gánh trên lưng tiếng xấu

muôn đời không rửa sạch, bị người đời phỉ nhổ.

Mỗi khi nghĩ đến đây, Thẩm Lương Vi lại bi phẫn đến mức hận không thể

chết đi.

Nàng bất động thanh sắc nhắc đến Nhị ca ca trước mặt Phỉ Thúy, ánh sáng

khác lạ trong mắt Phỉ Thúy không lừa được người. Nàng mới biết, hóa ra lúc

này Phỉ Thúy đã dan díu với Thẩm Hoằng Khải rồi.

Nàng lấy từ Dược lư của mẹ một chút thuốc trợ hứng loại tốt, bỏ vào trong

trà.

Nếu đôi cẩu nam nữ này đã thông đồng với nhau, vậy thì hôm nay có cơ hội

gặp mặt, nàng không tin bọn họ sẽ không nhân cơ hội này mà liếc mắt đưa

tình, ôm ấp vụng trộm.

Đợi khi thuốc phát tác, Phỉ Thúy làm sao nhịn được?

Cho dù thuốc phát tác, ả ta cũng chỉ cho rằng là do bản thân động tình, thật

sự sẽ không nghi ngờ gì khác.

Ả ta nhiệt tình như lửa, Thẩm Hoằng Khải lại sao có thể không thuận nước đẩy

thuyền?

Ánh Trăng Dẫn Lối

mot-vo-kich-hayhtml]

Vở kịch hay hôm nay, là đã định sẵn sẽ xảy ra.

Giải quyết sớm cái tai họa này, coi như cũng trút được một chút ác khí trong

lòng.

Lần này, tên Thẩm Hoằng Khải kia hết đường đổ vỏ cho người khác rồi chứ?

Trong lòng Thẩm Lương Vi lúc bi lúc hỉ, thần sắc hoảng hốt chợt nghe thấy có

người gọi mình, giật mình, rốt cuộc hoàn hồn, rũ mắt vội vàng chớp chớp, xua

đi lệ ý trong mắt, nhìn về phía Thẩm đại phu nhân mỉm cười nói: “Mẹ gọi con

ạ?”

Thẩm đại phu nhân giờ phút này không còn chút phong phạm nào như lúc nãy

mắng Thẩm nhị phu nhân, có vẻ hơi căng thẳng, cũng có chút cẩn thận dè dặt,

gần như lấy lòng cười với Thẩm Lương Vi: “Vi Nhi, giờ con muốn về phòng hay

là. hay là đến chỗ mẹ ngồi một lát?”

Thẩm Lương Vi cười khoác tay Thẩm đại phu nhân: “Con đến chỗ mẹ!”

“Được được, vậy chúng ta đi” Thẩm đại phu nhân vội vàng gật đầu, mặt mày

rạng rỡ.

Trong lòng Thẩm Lương Vi ấm áp mềm mại, không kìm được mỉm cười.

Thái độ cẩn thận dè dặt này của mẹ đối với nàng, làm nàng trong lòng thật sự,

thật sự có chút chua xót. Sẽ tốt thôi, mọi chuyện đều sẽ tốt lên.

Thẩm đại phu nhân cẩn thận liếc nhìn con gái, thoáng do dự, có chút căng

thẳng giải thích: “Vi Nhi à, mẹ bình thường, bình thường sẽ không dễ dàng

mắng người, động thủ với người khác đâu. Hôm nay sở dĩ như vậy, thật sự là

do Nhị thẩm của con quá đáng quá, mẹ thật sự không dung thứ được việc bà

ta bôi nhọ con như vậy, lúc này mới động thủ. Vi Nhi con, con”

Thẩm Lương Vi nghe xong lời này, trong lòng lại nhói đau.

Từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, tổ mẫu liền luôn tiếc nuối, đau lòng thở dài

thương hại nàng, tiếc nuối mẹ ruột nàng xuất thân quá thấp. Mẹ người ta đều

là khuê nữ nhà danh giá, thiên kim tiểu thư giáo dưỡng cực tốt; còn mẹ nàng

lại là cô nhi không cha không mẹ, không thông lễ nghĩa, thô tục vô cùng! Nếu

không phải dùng thủ đoạn hạ lưu mê hoặc cha nàng, thì căn bản không thể gả

vào dòng dõi thư hương như Thẩm gia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.