Sáng hôm sau, khi thức dậy không thấy ba đâu, bọn trẻ cảm thấy rất lạ. Hạ
Nham đi một vòng quanh nhà tìm kiếm, thấy Kim Tố Châu đã dậy sớm, cậu bé
không nhịn được mà hỏi:
– Mẹ ơi, ba đâu rồi ạ?
– Ba con đi chống lũ cứu nạn rồi. Hình như gọi là chống lũ cứu nạn nhỉ? – Kim
Tố Châu đáp, giọng có chút mơ hồ vì đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cụm từ
này.
Hạ Nham cũng không hiểu lắm, cậu “à” một tiếng rồi ngoan ngoãn vào bếp làm
cơm sáng. Kim Tố Châu bảo cậu không cần vất vả:
– Mỗi người pha một cốc sữa mạch nha rồi ăn ít bánh quy là được. Con còn
phải đi học, đừng để muộn.
Trong khi Hạ Nham pha sữa, Phó Yến Yến lặng lẽ ngồi uống phần của mình.
Khi uống được một nửa, cô bé chợt sững lại khi nghe đến hai chữ “chống lũ”.
Nếu cô bé nhớ không lầm, đời trước hình như có một năm ba Giang đi chống lũ
bị thương rất nặng. Lúc đó cô bé còn nhỏ, chỉ nhớ sau này mỗi khi cãi nhau,
“Kim tố châu” của đời trước lại lôi chuyện này ra mạt sát ba là vô dụng, người
ta lập công lĩnh thưởng còn ba thì chỉ mang về cái chân đau.
Yến Yến nhớ lại hình ảnh ba Giang mỗi mùa đông phải tự lên núi hái thuốc
ngâm chân, rồi lại bị mẹ cô bé hắt hủi, đổ cả thùng nước thuốc đi. Nỗi hối
hận vì đời trước không quan tâm ba nhiều hơn khiến cô bé thốt lên:
– Chống lũ. có phải mỗi ngày ba đều phải ngâm mình trong nước không mẹ?
Câu hỏi của con gái khiến Kim Tố Châu nhíu mày. Dạo này cô phản ứng hơi
chậm, giờ mới sực nhớ ra Giang Minh Xuyên vốn đã nhiễm lạnh từ đợt cứu nạn
tuyết năm ngoái. Cô đã tốn bao công sức mới trị khỏi, giờ lại ngâm nước thế
này, e là bệnh cũ sẽ tái phát. Nhưng sợ các con lo, cô chỉ trấn an:
– Kệ ba con đi, chờ ba về rồi mẹ sẽ điều dưỡng sau.
Suốt một tuần sau đó, Giang Minh Xuyên hoàn toàn biệt vô âm tín. Giữa lúc
mưa gió sụt sùi, Uông Linh bất ngờ ghé thăm. Chị vừa từ nhà máy về, người
dính đầy nước mưa nhưng trên tay vẫn ôm khư khư xấp vải mẫu mới nhất, bảo
vệ không để dính một giọt nước nào.
Uông Linh khoe với Kim Tố Châu rằng lô hàng gửi cho Chung Tuyết ở thủ đô đã
thuận lợi cập bến, lãnh đạo bên đó rất hài lòng. Chị sang để thúc giục cô vẽ
thêm mẫu mới. Khi thấy Hạ Nham nhanh nhẹn vào phòng lấy bản vẽ cho mẹ,
Uông Linh không khỏi ghen tị:
– Thằng bé hiểu chuyện quá, chẳng bù cho Tiểu Tinh nhà chị, lười chảy thây,
cơm chẳng buồn nấu, nhà cửa bụi đóng cả lớp.
Kim Tố Châu cười đáp:
– Tại anh chị giỏi giang quá nên con mới ỷ lại. Như em biếng nhác thế này,
Tiểu Nham không làm không được. Dạo này ba nó vắng nhà, việc gì nó cũng
tranh làm, em ấm lòng lắm.
Trước khi về, Uông Linh không quên dặn dò:
menh/chuong-46-diem-tua-gia-dinh-va-cuoc-hoi-ngo-bat-ngohtml]
– Em đừng lo cho doanh trưởng Giang quá. Năm nào mưa lớn quân đội chẳng
phải đi. Nghỉ ngơi cho khỏe, mấy hôm nữa chị cầm tiền lương sang cho.
Tiễn Uông Linh xong, Kim Tố Châu lại gặp chị cả Chúc Anh đang bê chậu quần
áo ướt sũng. Chúc Anh là người xốc vác, dù trời mưa vẫn tranh thủ đi giặt giũ.
Hai người trò chuyện đôi câu, Kim Tố Châu thầm cảm kích vì có những người
hàng xóm tốt bụng bao bọc trong lúc chồng vắng nhà.
Tối hôm đó, Hạ Nham thẽ thọt nhờ Kim Tố Châu nấu một bát mì trường thọ
cho Dương Anh Hùng vì mai là sinh nhật cậu ấy. Kim Tố Châu đồng ý ngay.
Nhìn hai đứa nhỏ ríu rít trong bếp nhào bột, cô thấy lòng mình mềm lại.
Bữa tối, khi Dương Anh Hùng và Ngụy Ninh Thanh sang ăn cơm, Hạ Nham trịnh
trọng bưng ra bát mì trường thọ chỉ có duy nhất một sợi dài.
– Chúc mừng Anh Hùng lớn thêm một tuổi, mong cậu sau này bình an! – Kim
Tố Châu dịu dàng chúc.
Dương Anh Hùng nhìn bát mì, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào cảm ơn. Với cậu bé
thiếu thốn tình thương này, bát mì của nhà họ Giang chính là thứ ngon nhất
trên đời.
Hơn nửa tháng sau, tin tức về Giang Minh Xuyên cuối cùng cũng đến, nhưng
lại theo một cách không ai mong muốn. Một người vợ lính cùng tòa nhà hớt
hải chạy sang báo rằng chị thấy doanh trưởng Giang đang nằm ở bệnh viện
trên thành phố.
Kim Tố Châu sững sờ. Anh bị thương? Lại còn giấu cô?
Chúc Anh xung phong đi thăm trước vì lo Kim Tố Châu đang mang thai, bệnh
viện lại đông đúc phức tạp. Chiều muộn, chị trở về báo tin:
– Doanh trưởng Giang bị gãy chân vì cứu một ông cụ giữa dòng nước xiết. Ông
cụ đó dở chứng đòi quay lại lấy tiền, suýt nữa bị cuốn trôi, cậu ấy lao ra cứu
nên bị cây gỗ đập trúng chân. Trên người còn nhiều vết thương trầy xước lắm,
nhưng bác sĩ bảo không nguy hiểm tính mạng.
Nghe đến đây, Kim Tố Châu vừa thương chồng vừa giận ông lão kia. Cô định
bụng ở nhà chờ, nhưng càng đợi càng sốt ruột. Cuối cùng, cô quyết định dẫn
theo Hạ Nham và Yến Yến lên thành phố.
Trong chuyến đi này, Hạ Nham thể hiện bản lĩnh của một “trụ cột” thực thụ.
Cậu bé lo liệu vé tàu, xe khách, hỏi đường và luôn đi trước bảo vệ mẹ cùng em
gái. Khi đến cửa phòng bệnh, Kim Tố Châu hít một hơi thật sâu rồi mới đẩy cửa
bước vào.
Trên giường bệnh, Giang Minh Xuyên đang nằm với một chân treo cao, cổ và
tay băng bó trắng toát. Anh đang vô tư gặm một quả đào, không hề hay biết vợ
con đã tìm đến tận nơi. Khi nghe tiếng động và quay đầu lại, anh chạm phải
đôi mắt đỏ hoe của Kim Tố Châu.
Giang Minh Xuyên đờ người ra, quả đào trên tay suýt rơi xuống. Anh nhìn vợ,
nhìn hai đứa con, rồi lắp bắp:
– Tố. Tố Châu? Sao em lại tới đây?