TN 70: Cô Vợ Nhỏ Của Ông Trùm Tài Phiệt Ở Thập Niên 70

Chương 147



Thực ra cô còn muốn nói cô cảm thấy hơi mất vệ sinh, bởi vì làm vậy rất có thể sẽ

dính nước bọt của đối phương.

Nghĩ đến thôi đã thấy mất khẩu vị.

Mặt Bạch Du càng đỏ hơn, nhưng vẫn thành thật khai báo: “Chưa”

Lâm Hướng Tuyết kinh ngạc: “Các cậu đã lấy giấy đăng ký kết hôn rồi, vậy mà

chưa hôn môi! Một người đẹp như vậy ở ngay trước mắt, đồng chí Giang lại có

thể nhịn được, chẳng lẽ anh ấy không biết hôn sao?”

Bạch Du: “”

Trúng phóc.

Cô cũng hơi nghi ngờ Giang Lâm không biết hôn, dù sao hai kiếp anh đều là “gà

tơ”.

Lâm Hướng Tuyết truy hỏi đến cùng: “Vậy các cậu định khi nào hôn?”

Bạch Du mím môi, sau đó đưa ra một câu trả lời khiến Lâm Hướng Tuyết vô cùng

hài lòng: “Tối nay”

Ăn cơm xong, hai người mạnh ai nấy về nhà.

Bạch Du đạp xe về khu quân đội, trong đầu đang nghĩ tối nay Giang Lâm đến tìm

cô, cô phải làm thế nào để anh chủ động hôn mình, thì thấy một bóng người vụt ra

từ chỗ tối.

Cô giật mình, vội vàng bóp phanh.

Lốp xe đạp trượt trên mặt đất, tạo ra một vệt dài, phát ra tiếng ma sát chói tai.

Cô còn tưởng là Giang Khải tên mù quáng đó, nhưng nhìn kỹ lại, thì thấy Lý Khắc

đang đứng trước mặt cô, mặt tím bầm xanh lét, một bên mắt sưng vù.

Bạch Du ngẩn ra: “Lý Khắc, cậu bị sao thế này? Bị người ta đánh à?”

Lý Khắc lắc đầu: “Tôi không sao”

Thế này mà gọi là không sao?

Bạch Du nghe vậy suýt nữa trợn trắng mắt: “Tôi đưa cậu đến trạm xá, cậu còn bị

thương ở đâu nữa không?”

Mặt bị đánh thành ra thế kia, e rằng trên người cũng không tránh khỏi, Bạch Du

xuống xe đạp, muốn kéo cậu đi trạm xá kiểm tra.

Lý Khắc lại tránh tay cô, nhìn cô chằm chằm: “Chị Bạch, tôi có một chuyện muốn

nhờ chị giúp”

Đây là lần đầu tiên Lý Khắc gọi cô là chị.

Bạch Du nhìn cậu: “Chuyện gì?”

Lý Khắc vẫy tay về phía chỗ tối, một bóng người nhỏ bé từ từ bước ra từ góc

khuất, người này không ai khác, chính là Niệm Niệm.

Niệm Niệm vẫn gầy gò nhỏ bé, trông có vẻ suy dinh dưỡng, may mà trên mặt và

người không có vết thương nào, Lý Khắc đã bảo vệ con bé rất tốt.

Niệm Niệm thấy Bạch Du, liền gọi một tiếng mềm mại, ngọt ngào: “Chị Bạch”

Lòng Bạch Du mềm nhũn, đưa tay xoa mái tóc vàng hoe của con bé: “Niệm Niệm

ngoan, con ăn cơm chưa?”

Niệm Niệm nuốt nước bọt: “Ăn rồi ạ, Niệm Niệm không đói”

Một đứa trẻ ngoan ngoãn biết bao, rõ ràng đói đến mức này, vẫn nói mình không

đói.

70/chuong-147.html]

Lý Khắc: “Chị Bạch, tôi phải ra ngoài một chuyến, nhưng tôi không yên tâm để

Niệm Niệm ở nhà, tôi muốn nhờ chị trông Niệm Niệm vài ngày”

Bạch Du không đồng ý ngay: “Tôi có thể trông Niệm Niệm, nhưng cậu phải nói rõ

tình hình cho tôi biết”

Lý Khắc đối diện với ánh mắt cô, môi mím thành một đường thẳng.

Sau một lúc im lặng, cậu mới gật đầu: “Được, chị muốn biết gì, tôi sẽ nói hết cho

chị”

Bạch Du đưa hai người đến quán ăn quốc doanh gần đó, gọi cho hai người hai

bát mì bò, và thêm một phần thịt kho tàu.

“Cảm ơn chị Bạch, đây là lần đầu tiên Niệm Niệm được ăn mì ngon như vậy”

Miệng Niệm Niệm nhồm nhoàm, trông như một chú cá nóc nhỏ đáng yêu, tuy đói

lắm nhưng vẫn rất lễ phép cảm ơn Bạch Du trước.

Lòng Bạch Du mềm nhũn: “Không cần cảm ơn, không đủ thì lát nữa gọi thêm”

Niệm Niệm lắc đầu: “Đủ rồi ạ”

Hai người ăn ngấu nghiến, đặc biệt là Lý Khắc, giống như một con sói cô độc bị

đói khát.

Bạch Du không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hai anh em ăn.

Đợi ăn xong, cô mới mở lời hỏi: “Tôi nhớ lần trước tôi đã cho hai cậu năm tệ, tiền

tuy không nhiều, nhưng tiêu dè sẻn, cũng không đến nỗi không có cơm ăn”

Trên mặt Lý Khắc lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Bị chị dâu tôi lấy trộm rồi, nhưng tôi đã

đánh anh cả một trận rất đau”

Tương tự, cậu cũng bị anh cả đánh một trận, vết thương trên mặt là do vậy mà

ra.

Bạch Du dừng lại, nhíu mày: “Các cậu còn có một anh cả? Thế họ không quan

tâm hai cậu sao?”

Lý Khắc: “Tôi và Niệm Niệm không phải anh em ruột”

Bạch Du lại ngẩn ra: “Thế bố mẹ Niệm Niệm đâu?”

Cô chợt nhớ đến vẻ mặt kích động của bà nội khi nhìn thấy ảnh Niệm Niệm lần

trước, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

Lý Khắc dừng lại, quay người, đưa tay bịt tai Niệm Niệm lại rồi mới nói: “Bố con

bé chết rồi, mẹ nó đi bước nữa”

Chết rồi?

Trong lòng Bạch Du bỗng thấy khó chịu: “Chết như thế nào? Niệm Niệm làm

sao ở với cậu, cậu kể chi tiết cho tôi nghe”

Thì ra ngay khi Lý Khắc vừa sinh ra, mẹ cậu đã chết vì băng huyết do sinh khó.

Một thầy bói mù gần nhà đã xem quẻ cho cậu, nói cậu có mệnh cứng, sẽ khắc

chết tất cả những người thân bên cạnh.

Vì vậy, từ nhỏ cậu đã không được gia đình yêu thương. Năm lên chín tuổi, đáng lẽ

anh cả cậu phải đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, nhưng anh cả cậu

không biết đã hối lộ bao nhiêu tiền, cuối cùng đổi tên cậu, một đứa trẻ mới chín

tuổi, đi xuống nông thôn.

Một đứa trẻ chín tuổi đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, chuyện này ai

nghe cũng thấy vô lý, nhưng chuyện vô lý như vậy lại thành công. Trong hồ sơ

xuống nông thôn của cậu, tuổi bị ghi tăng thêm bảy tuổi, và nói với bên ngoài cậu

bị bệnh lùn bẩm sinh nên mới có vẻ ngoài của một đứa trẻ.

Thật là lũ khốn!

Sau đó cậu bị đưa đến khe núi ở Hà Bắc làm thanh niên trí thức, cũng chính tại

đó, cậu gặp được bố Niệm Niệm – Đàm Vệ Quốc.

Bố Đàm Vệ Quốc lớn hơn cậu mười mấy tuổi, lúc đó cũng chỉ mới hai mươi tuổi,

Đàm Vệ Quốc là người thật thà, đối xử rất tốt với “thanh niên trí thức lùn” xa lạ

như cậu, có miếng ăn nào trong nhà cũng có phần của cậu, thậm chí còn tốt hơn

những ngày cậu ở thủ đô lúc có lúc không.

Mặc dù chỉ là cơm rau đạm bạc, nhưng cậu sống ở đó rất vui vẻ, chỉ là dây gai

chuyên đứt ở chỗ mảnh, vận rủi chỉ tìm người khổ. Một năm sau, Đàm Vệ Quốc ra

chợ bị lở đất đè chết.

Gia đình họ Đàm chuyển đến từ nơi khác, không có bất kỳ người thân nào ở địa

phương. Vợ Đàm Vệ Quốc chê anh nghèo, sau khi sinh Niệm Niệm thì đi lấy

chồng khác, vì vậy Đàm Vệ Quốc ra đi, chỉ còn lại một mình Niệm Niệm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.