Kim Tố Châu dẫn bọn trẻ vào phòng, sau đó đứng ở cuối giường im lặng. Cuối
cùng con trai sốt ruột chạy đến bên Giang Minh Xuyên, kiểm tra anh từ trên
xuống dưới vài bận rồi oà một tiếng nhào lên khóc lóc: – Ba ơi, ba làm sao
vậy?
Mấy ngày nay nghe nói ba ở bệnh viện, cậu có lo lắng, nhưng mẹ và mấy cô
đều nói ba không sao đâu, cậu nghĩ mình giờ là người đàn ông duy nhất trong
nhà, mẹ lại mang thai, em gái còn nhỏ nên không dám biểu lộ sự sợ hãi. Cho
tới hôm qua mẹ đột nhiên bảo cậu lên trường xin nghỉ học, ngày mai đi cùng
mẹ tới bệnh viện thăm ba, cậu mới đoán được có lẽ ba không phải không hề gì
như các cô ấy nói.
Dọc đường tuy rằng cậu an ủi mẹ và em gái, nhưng kỳ thật trong lòng cậu đã
tính tới tình huống xấu nhất, hiện tại nhìn thấy ba nằm trên giường bệnh, càng
thấy đau lòng. Cậu chưa từng thấy ba bị thương nghiêm trọng như vậy. – Ba ơi,
ba có đau không?
Giang Minh Xuyên nhìn con trai khóc đỏ hoe cả mắt, trong lòng thấy mềm
nhũn, giơ tay tính xoa đầu cậu, nhưng giờ tay anh đang cầm quả đào đang ăn
dở, cái tay còn lại thì không động đậy được, đành phải nói: – Không sao không
sao đâu, sắp khỏi rồi.
Phó Yến Yến cũng không ngờ rằng ba Giang lại bị thương nghiêm trọng vậy,
chậm rãi đi đến đằng sau lo lắng nhìn anh. Giang Minh Xuyên nhìn cô bé cười,
sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Kim Tố Châu, vội nói: – Thật sự là không
nghiêm trọng lắm đâu, toàn là vết thương nhỏ thôi, nếu bị nặng thì cần phẫu
thuật, anh đâu cần.
Kim Tố Châu không nói gì, nhìn về phía cái chân đang treo kia của anh. Cô
cũng không hiểu đây là phương pháp điều trị kiểu gì, nhưng vẫn tin tưởng vào
bác sĩ ở đây. Cô lại nhìn Giang Minh Xuyên, mới một khoảng thời gian không
gặp mà người đã gầy sọp hẳn đi, hốc mắt cũng trũng sâu xuống. Cô mím môi:
– Anh bảo mấy ngày nữa về nhà mà thế này đấy à?
Ngữ khí bình thản, nhưng Giang Minh Xuyên hiểu, cô như thế này mới thật sự
đang tức giận. – Nhanh mà, bác sĩ nói sắp hồi phục rồi, tuần sau là có thể về
nhà.
Kim Tố Châu ừ một tiếng. Giang Minh Xuyên bảo cô ngồi xuống, nhưng nhìn
quanh thì chẳng có lấy một cái ghế, tất cả đã bị người nhà người khác bê đi cả
rồi. Anh bèn bảo con trai sang phòng bên cạnh bê hai cái ghế về đây. Hạ Nham
ngoan ngoãn chạy ra ngoài.
Lần đầu tiên Giang Minh Xuyên gặp tình huống như thế này, trước kia nếu anh
bị thương phải nằm viện, toàn một mình chịu đựng, thỉnh thoảng có chiến hữu
qua thăm nhưng người ta chỉ ở một lát rồi đi, chưa bao giờ có chuyện người
nhà đến thăm anh. Anh bảo Kim Tố Châu ngồi tạm trên giường trước, lại bảo
hai mẹ con ăn trái cây: – Đều do người nhà của mấy cậu lính mang sang, hai
mẹ con nếm thử đi.
Phó Yến Yến nhìn lướt chỗ hoa quả đặt phía đầu giường, ngoài đào còn có một
quả dưa hấu nhỏ. Có điều hiện giờ làm gì có tâm trạng để ăn mấy thứ đó, cô bé
lại nhìn về phía ba Giang. Giang Minh Xuyên bị hai mẹ con lặng lẽ nhìn, đột
nhiên không biết nói gì cho phải.
Trong phòng bệnh vốn đang vô cùng náo nhiệt, từ lúc mấy mẹ con Kim Tố
Châu vào dần dần yên tĩnh lại. Ở hai giường bên cạnh, một là cậu lính trẻ, một
là người dân bị nhà sập xuống bị thương. Cậu lính trẻ nằm ở giường gần cửa,
lần này đám lính trẻ nằm viện tương đối nhiều, buổi sáng mấy chiến hữu của
cậu ta chạy tới buôn chuyện, còn có hai người là lính của Giang Minh Xuyên.
Mấy ngày nay doanh trưởng Giang nằm viện, cũng chưa từng nhìn thấy người
nhà tới thăm, mấy cậu còn đoán già đoán non xem có phải tình cảm của anh
và chị dâu không ổn lắm hay sao? Bởi vì các cấp trên khác đều có người nhà
tới thăm, mang theo đồ ăn thức uống, còn có nhiều người buổi tối cũng ở lại
chăm, chỉ có doanh trưởng Giang là không có ai. Bây giờ nhìn thấy chị dâu và
hai đứa nhỏ, mấy cậu chàng đều tò mò vểnh tai nghe lén.
Mà bên kia một nhà ba người thấy không khí có phần vi diệu, cũng an tĩnh lại,
lại càng khiến Giang Minh Xuyên thêm xấu hổ. Nếu ở nhà, anh còn có thể nhỏ
giọng dỗ dành Kim Tố Châu, lúc này đông người, anh hơi ngượng. Cũng may
Hạ Nham nhanh chóng bê ghế về, một cái để mẹ ngồi, một cái để em gái ngồi,
còn cậu thì ngồi ghé vào mép giường, hướng đôi mắt trông mong nhìn ba.
– Ba, sao ba lại bị thương nặng như vậy? Mấy cô ấy nói chỉ mấy ngày là ba
được về nhà, con với mẹ và em gái cứ ở nhà chờ mãi, đếm từng ngày một, tới
hôm qua mẹ chờ không nổi nữa nên mới bảo con lên trường học xin nghỉ, hôm
nay qua đây một chuyến. May mà bọn con sang đây, nếu không cũng không
biết ba lại bị thương nặng như vậy.
Giang Minh Xuyên nghe tới đây, có chút áy náy nhìn về phía Kim Tố Châu: –
Thật ra không sao mà, trước kia còn từng bị thương nghiêm trọng hơn nhiều,
không giống bây giờ, vợ Thạch Đại Tuấn ngày nào cũng lấy cơm giúp anh, đỡ
được rất nhiều phiền phức.
Kim Tố Châu cũng không biết phải nói gì với anh, cô biết anh muốn tốt cho cô,
giờ cô đang mang thai, bọn trẻ còn nhỏ, anh có nói ra cũng làm mấy mẹ con lo
lắng suông mà thôi. – Nhưng cũng không thể giấu giếm mọi chuyện, tuy rằng
em không thể tới thăm anh mỗi ngày, nhưng cách vài ngày đến một lần vẫn
được, còn cả con trai nữa, thằng bé cũng có thể tới chăm sóc cho anh, làm
chân chạy vặt, giặt quần áo cho anh cũng được mà.
Giang Minh Xuyên vừa nghe đã biết Kim Tố Châu đã hơi nguôi giận, vội gật
đầu cười khen: – Đúng vậy, chỉ có em tính toán chu đáo. Kim Tố Châu tức giận
trừng mắt với anh, xụ mặt: – Bớt cợt nhả đi cho em.
Hạ Nham cũng phụ họa: – Đúng rồi đó ba, con có thể tới chăm sóc cho ba.
Cậu đã không còn là trẻ con nữa, giờ cậu đã có thể làm được rất nhiều chuyện.
menh/chuong-47.html]
Kim Tố Châu nhìn kỹ anh một lượt, sau đó nhíu mày bảo: – Cũng không biết
mấy ngày rồi chưa tắm rửa? Mặt anh đen xì xì. Giang Minh Xuyên không thể
mất mặt bảo mình đã hơn mười hai mươi ngày rồi chưa tắm. Nhưng ngay cả
khi anh không nói, Kim Tố Châu cũng có thể đoán được, cô bảo Hạ Nham
mang một chậu nước ấm tới. Giang Minh Xuyên vội nói: – Chậu ở gầm giường
ấy.
Mấy ngày hôm trước Kim Tố Châu đã nhờ người mang tới, còn gửi cả quần áo
sạch cho anh, chỉ có điều anh nằm trên giường không động đậy được, cũng
ngại nhờ người khác nên từ bấy đến giờ vẫn chưa sử dụng. Hạ Nham tìm được
chậu rồi đứng dậy lục trong túi lấy ra một chiếc khăn lông sạch. Giang Minh
Xuyên lại bảo: – Ở cuối hành lang có phòng cấp nước nóng, chuyển vòi nước
sang hướng vạch đỏ là có nước ấm.
Hạ Nham đã chạy ra cửa vâng dạ. Kim Tố Châu sai con gái lấy dao cạo râu và
mấy thứ cần thiết khác từ trong túi ra, Phó Yến Yến nghe vậy thì trượt từ trên
ghế xuống, sau đó thuần thục tìm được đồ Kim Tố Châu muốn.
Chờ khi Hạ Nham bưng một chậu nước ấm về, Kim Tố Châu bèn cầm khăn lông
rửa mặt cho Giang Minh Xuyên, sau đó lại lấy xà phòng và dao cạo râu cạo
sạch sẽ râu cho anh. Động tác của cô nhẹ nhàng, Giang Minh Xuyên hưởng
thụ nhắm mắt lại.
Anh vẫn luôn cảm thấy mình là người lớn, cũng không phải lần đầu tiên bị
thương phải nằm viện, cho nên từ đầu đã không nghĩ tới chuyện thông báo cho
Kim Tố Châu và hai con. Anh thấy tự mình có thể lo liệu được. Nhìn thấy người
khác có người nhà chăm sóc, anh cũng không thấy có gì phải hâm mộ. Nhưng
ngay vừa rồi, khi thấy Kim Tố Châu dẫn theo hai con vào cửa, ngoại trừ ban
đầu anh thấy căng thẳng, lúc sau anh chỉ thấy vui sướng và xúc động. Lúc này
nhìn vợ dịu dàng lau mặt cạo râu cho mình, hai con ghé vào mép giường xem,
trong lòng anh đầy thỏa mãn.
Mấy cậu lính trẻ giường bên cạnh thấy một màn như vậy đều le lưỡi nhìn nhau.
Mấy cậu chàng trò chuyện một lát rồi giải tán, cả đám bị thương nhẹ dìu đỡ
nhau rời đi, sau khi ra khỏi cửa mới dám thì thào thảo luận: – Đó là vợ của
doanh trưởng Giang ấy hả? Đẹp thật. – Đúng đấy, nếu là tôi thì tôi cũng không
nỡ để vợ mình tới đây. – Chú mơ cũng đẹp đấy, chú có thể cưới được người
đẹp như vậy? Đâu chỉ đẹp, người ta không chỉ xinh đẹp mà nấu ăn cũng ngon.
Độ hơn nửa năm chị ấy được bếp trưởng Trương mời đến nhà ăn làm bữa sáng,
ăn ngon tới độ hận không thể nuốt cả lưỡi.
Tiếng người nói theo bước chân càng lúc càng xa, một người phụ nữ vốn đi
lướt qua nghe thấy mấy lời này, đột nhiên dừng bước chân nghiêng đầu âm
trầm nhìn theo bóng lưng mấy cậu. Mấy cậu lính trẻ dường như cũng nhận ra,
cũng quay đầu lại nhìn. Người phụ nữ kia vội vàng quay sang hướng khác. Mấy
cậu ấy thấy là một thai phụ còn dẫn theo con cũng không nghĩ nhiều, tiếp
tục nói cười đi tiếp.
Đường Doanh hiểu chuyện không nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ cô bé.
Triệu Vận đỡ bụng, nhỏ giọng nói: “Đi thôi” Rồi dẫn con gái lên tầng. Tới tầng
bốn, vào phòng bệnh 409, Triệu Vận đi thẳng đến giường của Dương Diệu ở
giữa. Đêm qua Dương Diệu được chuyển tới đây.
Dương Diệu nằm trên giường bệnh đột nhiên gặp vợ, suýt chút nữa không nhận
ra. Khoảng thời gian trước Triệu Vận chỉ hơi tròn hơn, nhưng giờ cô ta béo hẳn
lên, làn da vốn trắng trẻo cũng sạm hẳn đi, trên mặt và trên cằm còn có nhiều
mụn, hai cánh mũi thì nở ra, bởi vì quá béo nên cổ xuất hiện hai ngấn. Cô ta
còn cắt tóc ngắn, nhìn kỹ thì tóc khá mỏng, xem chừng là cũng rụng nhiều.
Dương Diệu sau khi nhận ra thì vội nói: – Mau ngồi xuống nghỉ một lát đi.
Nhưng Triệu Vận vẫn bắt được khoảnh khắc thất thố vừa rồi của anh ta, sắc
mặt lập tức trở nên khó coi, cô ta mím chặt môi, không hề di chuyển. Cô ta biết
hiện giờ bản thân mình không đẹp, trước giờ cô ta vẫn luôn kiêu ngạo về nhan
sắc, nhưng từ khi mang thai đứa bé này cô ta trở nên càng ngày càng xấu,
gần đây tới cả gương cô ta cũng không dám soi.
Dương Diệu không đoán được tâm tư của cô ta, cứ tưởng hai người thời gian
dài không gặp nên cô ta nổi giận, bèn dịu giọng hỏi: – Dạo gần đây đứa bé
trong bụng thế nào? Triệu Vận nghe hỏi vậy, trả lời cộc lốc: – Vẫn ổn.
Triệu Vận ngồi im lặng trong phòng bệnh một lát rồi dẫn con gái ra về. Khi
xuống lầu, cô ta vừa vặn gặp được Kim Tố Châu và hai con ở hành lang. Cô ta
vờ như không thấy, cúi đầu đi trước. Khi đi đến lối rẽ, cô ta nghe thấy tiếng con
trai Kim Tố Châu hỏi: “Đó là cô Triệu ạ?” Giọng to không nén được.
Triệu Vận cắn răng kéo con gái nhanh chóng đi khỏi. Cô ta nghĩ thầm, chí ít
mình cũng sinh cho Dương Diệu một đứa con. Kim Tố Châu kia kết hôn đã hơn
một năm, đến bây giờ cũng chưa thấy động tĩnh gì, riêng về điểm này mình
cũng hơn cô ta.
Trên cầu thang, Kim Tố Châu tức giận cốc đầu Hạ Nham một cái: – Nói to như
vậy, sợ người khác không nghe thấy à? Hạ Nham vội vàng bịt miệng lại, vẻ mặt
vô tội nhìn mẹ và em gái. Phó Yến Yến không buồn để ý tới cậu, nói to như thế,
người ta chắc chắn đã nghe thấy rồi. Mà ngay cả cô bé cũng cảm thấy bất ngờ
rằng sau khi Triệu Vận mang thai lại thay đổi nhiều như vậy. Kim Tố Châu
chỉ bảo: “Đi về trước đi, ngày kia lại qua đây thăm ba”
Sau đó Kim Tố Châu và hai con còn tới bệnh viện hai chuyến, đến chủ nhật
Giang Minh Xuyên được xuất viện sớm, ngoại trừ tay trái và đùi phải, những vết
thương khác gần như đã khép miệng. Ngày hôm đó, Chúc Anh dẫn hai đứa nhỏ
tới giúp bưng đồ đạc. Kim Tố Châu ở nhà nấu cơm. Khi Giang Minh Xuyên về,
mới mở cửa đã ngửi thấy mùi thịt. Hạ Nham khoa trương cảm thán: “Thơm
quá!”
Kim Tố Châu từ trong bếp ra đón lấy túi đồ, mời chị Chúc Anh và Phương Mẫn
trưa sang ăn cơm. Căn nhà lại tràn ngập không khí gia đình. Giang Minh Xuyên
ngồi nghỉ, tuy còn mệt vì phải chống gậy leo tầng nhưng lòng anh thấy vui.
Buổi trưa Kim Tố Châu làm sáu món ăn, ngụ ý “Lục lục đại thuận”.
Chờ mọi người về rồi, cô mới bắt đầu tra hỏi chuyện anh bị thương. Biết anh vì
cứu một ông già ngang ngược mà suýt mất mạng, cô nghiêm túc nhắc nhở: –
Anh là quân nhân vì dân phục vụ, em tán đồng. Nhưng anh phải bảo vệ tốt cho
mình, như vậy mới có thể bảo vệ được nhiều người khác và bảo vệ được mẹ
con em. Giang Minh Xuyên hiểu vợ lo cho mình, nhìn thấy cô dán mặt lên lồng
ngực mình thủ thỉ, lòng anh mềm nhũn, vội vàng hứa lần sau sẽ chú ý.
Những ngày tiếp theo, Kim Tố Châu ở nhà dưỡng thai và chăm sóc chồng.
Tới cuối tháng bảy, Bạch Cảnh Chi từ trường học về nghỉ hè. Khí chất cô út đã
thay đổi hoàn toàn, không còn rụt rè mà tràn đầy tự tin. Cả nhà quây quần vui
vẻ, chỉ có Chúc Anh là nhìn Bạch Cảnh Chi bằng đôi mắt sáng lấp lánh, bắt đầu
nảy ra ý định làm mai cô út cho con trai mình. Phó Yến Yến đứng cạnh thấy
vậy chỉ biết thầm thở dài cho toan tính của bác hàng xóm.