Ung Vương điện hạ đã nói như vậy rồi, nếu không sắp xếp ổn thỏa cho Phỉ
Thúy, tức là không coi lời điện hạ ra gì, lỡ truyền đến tai ngài ấy, khó tránh khỏi
sẽ khiến ngài ấy không vui.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thế nhưng, Phỉ Thúy ở lại, nhìn thấy ả ta sẽ khiến người ta nhớ lại chuyện ngày
hôm đó, hình tượng đứa cháu đích tôn yêu quý của bà trong mắt mọi người
chẳng phải bị tổn hại nặng nề sao?
Thẩm lão phu nhân càng nghĩ càng giận, nếu không phải con nha đầu chết
tiệt này giữ lại còn có ích, bà nhất định phải trừng trị nó một trận ra trò!
Dạo gần đây nó bị điên hay sao? Trúng tà à? Sao toàn làm hỏng việc thế này!
Lại còn càng chọc càng lớn chuyện!
Quả thực không ra thể thống gì!
Nói đi nói lại, đều tại con tiện nhân Dung thị kia. Con tiện nhân thô bỉ đó đã
làm hư đứa cháu gái ngoan ngoãn của bà.
Thẩm Lương Vi vẻ mặt ngạc nhiên, vội nói: “Sao lại là hại Nhị ca ca ạ? Ung
Vương điện hạ còn khen Nhị ca ca tình sâu nghĩa nặng với Phỉ Thúy tỷ tỷ, còn
chúc phúc cho hai người bọn họ gương vỡ lại lành nữa cơ mà. Tổ mẫu nói như
vậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ Ung Vương điện hạ nói sai”
Thẩm lão phu nhân tối sầm mặt mũi: “Còn không mau ngậm miệng, con nói
bậy bạ gì thế! Ung Vương điện hạ tự nhiên, tự nhiên không có sai!”
Còn cái gì mà gương vỡ lại lành? Gương vỡ lại lành là để nói về vợ chồng, con
tiện nhân Phỉ Thúy kia tính là cái thá gì? Còn gương vỡ lại lành, Ung Vương
điện hạ đây là, đây là. lỡ lời chăng?
Thẩm lão phu nhân cũng tự tin giống như Thẩm Hoằng Khải, không cho rằng
Thẩm Lương Vi dám nói dối trước mặt bọn họ.
Thẩm lão phu nhân nhìn Thẩm Lương Vi vẻ mặt ngây thơ mờ mịt, thật sự cảm
thấy mệt tim vô cùng!
Hơn nữa còn á khẩu không trả lời được.
“Thôi, chuyện lần này tổ mẫu cũng không trách con,” Thẩm lão phu nhân hòa
hoãn giọng điệu, không phải không muốn trách, mà là không thể trách.
Điện hạ là đúng, vậy thì Phỉ Thúy hồi phủ là không có gì sai, Thẩm Lương Vi tự
nhiên cũng không có lỗi.
ngay/chuong-41-qua-thuc-khong-ra-the-thong-gihtml]
“Chỉ là, sau này phàm là chuyện trong nhà, đều không được nói lung tung bên
ngoài, chuyện nhà mình về nhà đóng cửa bảo nhau, nhớ chưa?”
Thẩm Lương Vi gật gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn: “Vâng, con nghe lời tổ
mẫu”
Thẩm lão phu nhân cuối cùng cũng cảm thấy được an ủi đôi chút, thuận thế lại
tẩy não Thẩm Lương Vi một phen. Trân Châu, San Hô, Thường ma ma. cũng
đứng bên cạnh phụ họa thêm vào.
Nội dung quanh đi quẩn lại cũng chỉ là Thẩm đại phu nhân không có lòng từ
mẫu, chỉ biết đến lợi ích, thô bỉ không chịu nổi, xuất thân thấp kém làm liên lụy
đến Thẩm Lương Vi, vân vân. cùng với việc Thẩm lão phu nhân bà đây mới là
người thực sự tốt với nàng, ngậm đắng nuốt cay tận tâm tận lực nuôi nàng
khôn lớn thật không dễ dàng gì. đại loại như thế.
Thấy các bà diễn xuất nhiệt tình như vậy, lúc mấu chốt còn tỏ ra đầy căm
phẫn, Thẩm Lương Vi tự nhiên cũng phải nể mặt vài phần, vô cùng phối hợp.
Thẩm lão phu nhân rốt cuộc cũng thấy sướng, lại ngon ngọt an ủi Thẩm Lương
Vi một hồi rồi mới cho nàng về nghỉ ngơi.
Mẹ vẫn chưa từ Thái Y Viện về, Thẩm Lương Vi liền trở về Lăng Tiêu Viện.
Gọi Xuân Anh lại hỏi chuyện.
Hỏi chính là chuyện của Phỉ Thúy.
Đây là lần đầu tiên Xuân Anh giúp nàng làm loại chuyện này, cũng may Thẩm
Lương Vi hướng dẫn từng bước vô cùng rõ ràng cẩn thận, Xuân Anh tuy trong
lòng có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng làm xong.
“Phỉ Thúy không nhìn thấy tỷ, không biết tỷ là ai chứ?” Thẩm Lương Vi cười hỏi.
Xuân Anh lắc đầu: “Nhị tiểu thư yên tâm, nô tỳ rất cẩn thận, quấn khăn quanh
eo to hơn một vòng, khoác áo choàng, trên mặt cũng che khăn, cô ta thật sự
không biết”
Thẩm Lương Vi hài lòng cười: “Vậy thì tốt”
Xuân Anh có chút do dự, hỏi: “Nhị tiểu thư tại sao, tại sao lại làm như vậy”
Phải biết trước đây Nhị tiểu thư rất sùng bái Nhị công tử, nhưng chuyện hôm
nay, nhìn thế nào cũng không thể là chuyện tốt cho Nhị công tử được.