Thế nhưng Thẩm Lương Vi lại thật sự có thể biến chuyện rõ ràng chẳng tốt đẹp
gì thành chuyện tốt, ít nhất là lừa Xuân Anh thì hoàn toàn không thành vấn đề.
“Ta cũng là muốn tốt cho Nhị ca ca mà. Huynh ấy rõ ràng thích Phỉ Thúy như
vậy, Phỉ Thúy cũng thích huynh ấy như thế, bọn họ ở bên nhau cũng là một
chuyện tốt không phải sao? Đừng nói Phỉ Thúy và ta có tình chủ tớ, trước kia
khi ta còn ở bên cạnh tổ mẫu, cũng nhờ Phỉ Thúy chăm sóc nhiều, ta đương
nhiên mong nàng ta sống tốt. Hiện giờ như vậy, cả nhà cùng vui, chẳng phải
tốt sao?”
Xuân Anh: “”
Xuân Anh có chút ngơ ngác. Lời Nhị tiểu thư nói dường như có chỗ nào đó sai
sai, nhưng mà, lại dường như rất có đạo lý.
Vẫn là rất có đạo lý đi! Thật là. cả nhà cùng vui mà.
Thẩm Lương Vi lại mỉm cười nói: “Nhưng mà Nhị thẩm không thích Phỉ Thúy,
cho nên ta mới không cho tỷ lộ tung tích để người ta biết chuyện này là do
chúng ta làm. Nếu không Nhị thẩm biết được e là sẽ không vui, gia hòa vạn sự
hưng mà!”
Xuân Anh rất tán đồng, vội nói: “Nhị tiểu thư yên tâm, việc này nhất định sẽ
không để lộ dấu vết”
“Ừ! Chuyện này về sau không được nhắc lại nữa”
“Vâng, Nhị tiểu thư”
Thẩm đại phu nhân chiều mới về, Thẩm Lương Vi biết được liền đi sang chỗ
bà.
Khi Thẩm Lương Vi đến, Xuân Lan, Hải Đường đang kể cho bà nghe chuyện đi
dâng hương và chuyện Phỉ Thúy.
Thấy Thẩm Lương Vi tới, Thẩm đại phu nhân có chút lo lắng vội kéo tay nàng
quan sát trên dưới: “Vi Nhi con. không sao chứ? Nhị thẩm con có nói gì
không?”
Thẩm đại phu nhân vốn định hỏi “Tổ mẫu con”, nhưng sợ Thẩm Lương Vi
không vui, lời đến bên miệng lại đổi thành “Nhị thẩm con”.
Chuyện hôm nay, Thẩm Hoằng Khải coi như mất hết mặt mũi, hơn nữa Phỉ
Thúy bỏ trốn lại quay về, vì lời nói của Ung Vương điện hạ mà Thẩm gia không
dám làm gì Phỉ Thúy, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
ca-nha-cung-vuihtml]
Với tính tình của Thẩm nhị phu nhân, không hận Thẩm Lương Vi mới là lạ.
Trong lòng Thẩm Lương Vi ấm áp, lắc đầu cười nói: “Mẹ đừng lo, con về rồi vẫn
chưa gặp Nhị thẩm. Có điều, tổ mẫu đã hỏi chuyện này, con đã giải thích rõ với
tổ mẫu rồi, chắc Nhị thẩm cũng sẽ không tìm con nữa đâu”
Thẩm Lương Vi kể lại chi tiết những lời nàng đáp trả trước mặt tổ mẫu.
Thẩm đại phu nhân nghe xong suýt chút nữa cười to, vội kìm lại, mặt mày đầy
ý cười, liên tục gật đầu: “Tốt tốt, Vi Nhi làm tốt lắm! Thế mới là lẽ phải. Chuyện
này coi như qua rồi, sau này đừng nhắc đến Phỉ Thúy nữa. Ừm, nó giờ là tiểu
thiếp của Nhị ca ca con, phải tránh tị hiềm”
Loại người không sạch sẽ hạ tiện đó, đừng làm hư con gái bảo bối của bà.
Thẩm Lương Vi vốn dĩ không định qua lại gì với Phỉ Thúy nữa, rất ngoan ngoãn
gật đầu đồng ý.
Thẩm đại phu nhân vui mừng không thôi.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Bà chỉ cảm thấy con gái mình càng ngày càng ngoan ngoãn nghe lời, quả
nhiên là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ.
Hôm nay bà đến Vinh thân vương phủ tái khám cho Lão vương phi. Lão vương
phi trước đó bị bệnh một trận, được bà điều trị, nay đã khỏe hơn nhiều.
Lão vương phi cao hứng, ngoài tiền khám bệnh, còn tặng thêm cho bà một đôi
trâm vàng điểm thúy khảm châu hình hoa điệp, và hai cây gấm vân cẩm
thượng hạng.
Thẩm đại phu nhân bèn mang ra cho Thẩm Lương Vi xem.
Hai cây gấm vân cẩm, một màu hồng đào hoa văn sơn chi thược dược, một
màu xanh biếc hoa văn dây tử đằng và bướm, một kiều diễm một thanh nhã,
rất hợp để may áo cho các cô gái nhỏ.
Thẩm đại phu nhân cười nói: “Mẹ giữ lại cho con, đợi đầu xuân cắt may áo
xuân là vừa đẹp. Gấm vân cẩm này ấy à, hoa văn lúc nào cũng không lỗi mốt,
con gái mặc là hợp nhất”