Đôi trâm vàng điểm thúy kia là hình hai con bướm đang giang cánh bay lượn
quanh đóa hoa nở rộ, điểm thúy rực rỡ, châu báu bắt mắt, tinh xảo mà linh
động.
Thẩm đại phu nhân cẩn thận cài lên búi tóc của Thẩm Lương Vi, cười khen:
“Con gái nhỏ của mẹ, thật là càng thêm xuất chúng!”
Thẩm Lương Vi thẹn thùng cười, dựa vào người Thẩm đại phu nhân nũng nịu
nói: “Đều là công lao của mẹ cả đấy ạ!”
Hai mẹ con cùng cười vang, Thẩm đại phu nhân đặc biệt vui vẻ, bà thích nhất
là trang điểm cho con gái mình thật xinh đẹp.
Thẩm Lương Vi không tự chủ được nhớ tới những lời tổ mẫu và đám người kia
bôi nhọ mẹ. Các bà ta khinh thường mẹ, nói mẹ là kẻ hạ lưu đi khám bệnh cho
người ta, dựa vào nịnh nọt lấy lòng mới được những huân quý tông thân ban
thưởng, trong mắt huân quý tông thân chỉ là kẻ như nô tài.
Thế nhưng các bà ta lại nhìn chằm chằm vào những món đồ mẹ có được với
ánh mắt tham lam, xúi giục nàng đi xin, rồi phần lớn lại bị các bà ta dùng đủ
mọi danh nghĩa lấy đi mất.
Vừa ăn cướp vừa la làng, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Mẹ là thái y tay nghề cao siêu, khám bệnh cho bệnh nhân, nhận tiền khám và
quà tạ ơn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đường đường chính chính, mạnh gấp
trăm lần so với việc các bà ta vừa chửi bới vừa tính kế cướp đoạt.
Thẩm Lương Vi vốn định ở lại Xuân Đằng Viện dùng cơm tối với mẹ, tiện thể
gọi Tam ca tới cho vui, ai ngờ bên phía Thẩm lão phu nhân phái người tới mời
nàng qua. Nàng nghĩ nghĩ rồi cũng đi.
Thẩm lão phu nhân quét sạch vẻ trừng mắt lạnh lùng ban ngày, tươi cười đầy
mặt, thân thiết với nàng vô cùng.
Tam thẩm hôm nay cũng ở đây hầu cơm tối, thấy nàng cũng cười tươi rói, lại
còn làm mặt quỷ trêu đùa.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm Lương Vi thuận thế ứng phó, trong lòng đầy hoang mang.
Dùng xong cơm tối, Thẩm lão phu nhân kéo nàng nói chuyện bâng quơ, rất
nhanh đã lái sang chuyện Tiêu Cảnh Hoài. Thẩm Tam phu nhân cũng nói chêm
vào.
Thẩm Lương Vi lập tức cảnh giác, cẩn thận đối đáp.
vua-an-cuop-vua-la-langhtml]
Thẩm lão phu nhân và Thẩm Tam phu nhân thấy nói nửa ngày mà Thẩm Lương
Vi chẳng cho một câu nào chắc chắn, không kìm được bắt đầu mất kiên nhẫn.
Thẩm Tam phu nhân cười giả lả, ra vẻ thân thiết nói: “Ai nha Vi Nhi à, hôm nay
con ở vườn tịch mai chùa Bạch Vân chẳng phải còn gặp Ung Vương điện hạ
sao? Con còn nói có chuyện rất vui muốn kể, lúc này không có người ngoài, có
chuyện vui gì mau nói cho tổ mẫu con nghe đi!”
Thẩm lão phu nhân cười đến nhăn cả mặt, cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy Vi
Nhi, bất kể con nói gì, tổ mẫu đều sẽ làm chủ cho con”
Hai người kẻ tung người hứng, Thẩm Lương Vi cuối cùng cũng hiểu ra.
Sự hiểu lầm của Tam thẩm này, sâu thật đấy.
Chẳng những bám riết không tha, mà còn dám đi nói với tổ mẫu.
Cho nên bà ta đây là. tranh công với tổ mẫu sao?
Cho nên, tổ mẫu muốn nàng chính miệng nói ra muốn gả cho Tiêu Cảnh Hoài,
để lấy cớ ép cha và các huynh trưởng chọn phe sao?
Thẩm Lương Vi vừa giận vừa tủi, cùng là con cháu của tổ mẫu, cha nàng chỗ
nào cũng tốt hơn Nhị thúc, vậy mà tổ mẫu lại vì Nhị thúc bọn họ mà bức bách
đến mức này, trái tim này cũng quá lệch rồi!
Thẩm Lương Vi nhìn Thẩm Tam phu nhân với vẻ kỳ quái: “Chuyện rất vui ạ? Tổ
mẫu chắc hẳn đã biết rồi, đâu cần con phải nói nữa?”
Mẹ chồng nàng dâu Thẩm lão phu nhân ngẩn ra, âm thầm trao đổi ánh mắt.
Thẩm lão phu nhân dường như đã hiểu, bèn cười đầy sủng nịch: “Con gái con
đứa da mặt mỏng, đã nói như vậy thì tổ mẫu thật sự hiểu rồi! Yên tâm, tổ mẫu
nhất định sẽ làm chủ cho con, đợi cha con về sẽ nói với nó, bảo đảm con sẽ
được như ý nguyện”
Thẩm Tam phu nhân cũng mày râu hớn hở: “Chứ còn gì nữa, có tổ mẫu con ở
đây, sao nỡ để con chịu chút ủy khuất nào? Huống hồ, Ung Vương điện hạ thân
phận cao quý, lại phong hoa tuyệt đại, tuấn dật như tiên, cũng chỉ có nam tử
như vậy mới xứng đáng làm hôn phu của Vi Nhi nhà ta chứ!”