Tần Chính Nhân: “”
Tần Tâm Hủy: “Hơn nữa mẹ từ nhỏ đã thương con nhất, bây giờ giúp con thêm
lần nữa đi”
Nói rồi, cô ta đột nhiên nhảy lên, một tay bóp cằm Tần Chính Nhân, tay kia đổ một
lon nước vào miệng bà ta.
Nhưng giây tiếp theo Tần Chính Nhân đã trợn tròn mắt, giãy giụa kịch liệt.
Đó không phải là nước, đó là thuốc trừ sâu!
Mùi hăng nồng nặc xộc vào mũi và cổ họng, bà ta vừa sợ vừa giận vừa buồn nôn.
Bà ta không ngờ Tần Tâm Hủy lại muốn giếc mình!
Cái đồ súc sinh này!
Đã uổng công bà ta thương yêu nó như vậy, đáng lẽ ngày xưa bà ta không nên
sinh nó ra!
Nếu không sinh nó, Bạch Phi Bằng sẽ không phát hiện ra chuyện bà ta ngoại tình,
cũng sẽ không ly hôn với bà ta, em trai bà ta Tần Ngạn Thành cũng sẽ không
chết.
Khoảnh khắc này, Tần Chính Nhân cuối cùng cũng hối hận.
Chỉ là đã quá muộn.
Thuốc trừ sâu đi vào cổ họng, thực quản và bụng bà ta đau như bị bỏng, tay chân
cũng co giật như bị động kinh, sau đó bà ta nghe thấy Tần Tâm Hủy kêu lớn ra
bên ngoài:
“Mau đến đây! Cô tôi tự sát rồi! Mau đến!”
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Bạch Du còn tưởng họ sẽ về nhà Tam phòng, ai ngờ xe
hơi lại chở họ đến tứ hợp viện của Giang lão gia.
Mọi người bận rộn cả ngày đều mệt rồi, hơn nữa ở chỗ Giang lão gia, mọi người
cũng không dám quậy phòng tân hôn, vì vậy đoàn người đưa Bạch Du vào phòng
động phòng, nói vài câu rồi lần lượt ra về.
Người cuối cùng rời đi là Giang Hựu Hàm.
Bạch Du sáng sớm tinh mơ đã bị gọi dậy tỉa mặt và trang điểm, sau đó lại luôn
phải kéo khóe miệng cười, liên tục nâng ly kính rượu, cười đến mức hai má đau
nhức, lúc này cô chỉ muốn ngã lăn ra giường không muốn quản gì nữa.
Vì vậy đối với Giang Hựu Hàm cũng không khách khí lắm: “Sao cậu còn chưa đi?”
Giang Hựu Hàm nghẹn lời, đang định chửi rủa, nhưng nghĩ đến khuôn mặt của
anh ba, cô ta lại nhịn xuống: “Cậu là chị dâu ba của tớ, cậu lại là ngày đầu tiên gả
vào nhà họ Giang chúng tớ, tớ muốn ở bên cậu một lát cũng sai sao?”
Bạch Du không thèm để ý đến cô ta nữa, đá giày cao gót sang hai bên, rồi nằm
vật ra giường: “Thôi đi, cậu với tớ đâu phải mới quen ngày đầu, nói một câu khó
nghe, cậu nhếch mông lên, tớ đã biết cậu muốn xì cái rắm gì rồi”
Giang Hựu Hàm tức đến mức mặt đỏ bừng: “Cái đồ phụ nữ thô tục này, tớ thật
không hiểu anh ba tớ nhìn trúng cậu cái gì!”
Bạch Du: “Nhìn trúng tớ xinh đẹp tuyệt trần, nhìn trúng tớ ngực nở mông
cong, ghen tị hả, nhưng không may hai thứ này cậu đều không có”
Giang Hựu Hàm: “”
Tức chết cô ta rồi!
Sao lại có người mặt dày vô liêm sỉ như vậy!
Dám nói mình xinh đẹp tuyệt trần ngực nở mông cong, thật là không biết xấu
hổ!!!
Bạch Du liếc cô ta một cái: “Có lời thì nói nhanh, có rắm thì xì nhanh, không nói tớ
gọi anh ba cậu qua đấy”
Giang Hựu Hàm hít một hơi thật sâu: “Cái đó. anh ba tớ có phải đã đưa hết
phiếu ngoại tệ cho cậu rồi không”
Bạch Du: “Đúng vậy, cậu muốn à?”
Giang Hựu Hàm: “Ừm, tớ không cần nhiều, chỉ cần năm tờ thôi”
Cô ta cũng không muốn hạ giọng đến cầu xin Bạch Du, chỉ là Lương Thiên Vũ nói
nếu cô ta kiếm được phiếu ngoại tệ, lần thăng chức này anh ấy sẽ có cơ hội lớn
hơn, vì vậy cô ta mới đành phải đến cầu xin Bạch Du.
Khóe miệng Bạch Du nhếch lên: “Tớ có, nhưng không muốn cho cậu”
Vừa mở miệng đã đòi năm tờ, mặt không phải là lớn bình thường.
70/chuong-174.html]
Giang Hựu Hàm: “”
Cái người phụ nữ này!
A a a a tức chết cô ta rồi!
Giang Hựu Hàm tức đến mặt lúc đỏ lúc trắng, đang định lao tới, thì nghe Bạch Du
lạnh lùng nói:
“Anh Giang Lâm, anh đến rồi?”
Giang Hựu Hàm sợ đến tái mặt, quay người bỏ chạy.
Bạch Du không ngờ Giang Hựu Hàm lại vô dụng như vậy, cô chỉ nói vu vơ thôi mà
đã sợ đến thế, ai ngờ giây tiếp theo, một bóng tối bao trùm trước mặt cô.
Cô nhìn kỹ lại, thì đối diện với một đôi mắt sâu thẳm như mực.
“Anh, anh Giang Lâm”
Bạch Du không ngờ anh thật sự đến, không biết anh đến từ lúc nào, cuộc đối
thoại giữa cô và Giang Hựu Hàm vừa rồi anh đã nghe được bao nhiêu.
Giang Lâm nhìn cô: “Em cả ngày chưa ăn gì, anh bảo thím Phúc làm mì dầu hắt
cho em rồi”
Bạch Du quá mệt, không muốn động đậy chút nào: “Anh Giang Lâm, em không
muốn ăn gì hết”
Giang Lâm rủ mi mắt xuống: “Vậy để anh đút cho em?”
“”
Bạch Du ngại ngùng sao dám để anh đút, kéo tay anh đứng dậy.
Tài nghệ của thím Phúc không tồi, mì dầu hắt làm ra sợi rộng như dây lưng, vừa
mỏng vừa dai, ớt đỏ tươi, hương thơm ngào ngạt.
Bạch Du lập tức bị kích thích vị giác, một hơi ăn hết nửa bát mới dừng lại.
Cô vừa dừng lại, Giang Lâm đã cầm lấy bát mì cô ăn dở, ba lần bảy lượt đã ăn
hết phần mì còn lại.
Giang Lâm mang bát đũa đi rửa, khi quay lại, trên tay anh có thêm một chiếc vòng
tay.
Bạch Du nhìn thấy chiếc vòng tay, lập tức nhận ra.
Là chiếc mà Giang Lâm đã tặng cô kiếp trước.
Giang Lâm bước đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô: “Chiếc vòng này trước
đây mẹ anh đeo, sau này sẽ là của em”
Bạch Du cũng không khách sáo, nhận lấy và sửa lời: “Gì mà mẹ anh, là mẹ chúng
ta”
Nghe lời này, khóe miệng Giang Lâm nhếch lên một nụ cười.
Chỉ là giây tiếp theo lại nghe Bạch Du hỏi: “Anh Giang Lâm, nếu em không kết
hôn với anh, mà kết hôn với Giang Khải, anh có còn tặng chiếc vòng này cho em
không?”
Thực ra cô muốn thông qua câu hỏi giả định này, hỏi ra nguyên nhân kiếp trước
anh làm như vậy.
Cô đang nghĩ, liệu kiếp trước Giang Lâm cũng có một chút thích cô không?
Ai ngờ, lời vừa dứt, cô thấy Giang Lâm nhìn chằm chằm vào cô.
Bạch Du nuốt nước bọt: “Giang Lâm”
Chưa kịp nói hết lời, môi cô đã bị Giang Lâm chiếm lấy.
Thân hình anh đè xuống, eo cô ngả ra sau, tựa vào bàn.
Anh như trút giận mà chiếm đoạt, mang theo sự thô bạo, bá đạo.
Hoàn toàn mất đi sự dịu dàng trước đó.
Bạch Du bị bộ dạng này của anh làm cho sợ hãi, đưa tay đẩy anh ra, nhưng bị
anh bắt lấy ấn lên đỉnh đầu.