Ngu ma ma: “Chuyện này”
Ngu ma ma trợn mắt há hốc mồm.
Là tâm phúc của Thẩm lão phu nhân, Ngu ma ma đương nhiên biết người mà
Thẩm lão phu nhân thực sự yêu thương là ai.
Dù sao thì chắc chắn không phải là Thẩm Lương Vi.
Bây giờ, Thẩm Lương Vi muốn đòi lại toàn bộ đồ đã tặng cho hai vị tỷ muội,
Lão phu nhân sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Ngu ma ma vội vàng cười làm lành khuyên giải: “Nhị tiểu thư, chuyện này.
không hay lắm đâu. Ngài là tiểu thư khuê các”
“Bà vú còn muốn cưới Xuân Anh làm con dâu không đấy?” Thẩm Lương Vi cắt
ngang lời bà ta: “Ngươi cứ nói là ngươi có đi hay không?”
Ngu ma ma: “”
Bà ta nào dám nói không đi?
“Nhị tiểu thư, chưa nói đến chuyện khác, đồ đã tặng đi rồi, đâu có lý nào đòi lại
được? Huống hồ lại là chị em trong nhà, vừa không đẹp mặt, lại tổn thương
tình cảm chẳng phải sao?”
Thẩm Lương Vi cười cười: “Nhưng ta nhớ là rất nhiều món đồ đều là các nàng
mượn ta mà, bà vú chẳng lẽ không nhớ sao?”
Ngu ma ma cứng họng.
Không sai, quả thực rất nhiều món lúc đó nói là mượn, rốt cuộc thì cứ “xin” mãi
cũng không hay lắm, nên nói là mượn.
Dù sao cũng chỉ là cái cớ thôi. Với tính tình của Thẩm Lương Vi thì tuyệt đối sẽ
không đòi lại.
Nụ cười của Thẩm Lương Vi càng sâu hơn: “Có mượn thì đương nhiên phải có
trả, nếu không chẳng phải thành vô lại sao? Nói ra cũng không dễ nghe, lại còn
tổn thương tình chị em nữa chứ?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngu ma ma: “”
Mặt Ngu ma ma nóng ran, cứ cảm thấy lời này của Thẩm Lương Vi là đang
châm chọc mình. Nhưng nhìn thần sắc nàng thì dường như lại không phải.
Nhưng bà ta hiểu rõ, mình không thuyết phục được nàng.
Vì thế bà ta tung ra đòn sát thủ: “Chuyện này, không biết Nhị tiểu thư đã bàn
bạc với Lão phu nhân chưa?”
khong-damhtml]
Thẩm Lương Vi nhìn bà ta với vẻ rất kỳ quái: “Đây là việc riêng giữa chị em
chúng ta, tại sao phải bàn bạc với tổ mẫu? Chuyện nhỏ xíu thế này cũng phải
đi làm phiền tổ mẫu sao? Bà vú, ngươi quá không hiểu quy củ rồi! Hơn nữa, tổ
mẫu xưa nay thương ta, tự nhiên sẽ không để ta chịu thiệt thòi”
Ngu ma ma há miệng, một chữ cũng không thốt nên lời.
Thật khó mở miệng.
Lão phu nhân xưa nay thương nàng? Câu này bảo bà ta phản bác thế nào?
Thẩm Lương Vi trừng mắt cảnh cáo bà ta: “Chuyện này nếu ngươi dám lén lút
đi nói với tổ mẫu, làm tổ mẫu người phải bận lòng, thì cái viện này của ta,
ngươi cũng đừng ở nữa”
Sắc mặt Ngu ma ma đại biến: “Nhị tiểu thư!”
“Tổ mẫu thương ta, ta tự nhiên phải suy nghĩ cho tổ mẫu, ngươi chuyện gì cũng
làm phiền tổ mẫu, rõ ràng là đẩy ta vào chỗ bất hiếu, cho dù là bà vú của ta, ta
cũng không tha!”
Ngu ma ma toát mồ hôi lạnh, mấp máy môi, lại mấp máy môi, nhưng một chữ
cũng không thể phản bác.
Chỉ có thể ấm ức cười làm lành nói: “Lão nô, lão nô sao dám”
“Thế thì tốt,” Thẩm Lương Vi dồn ép: “Vậy thì, những thứ Đại tỷ tỷ và Tam muội
muội mượn của ta”
Trước mắt Ngu ma ma tối sầm lại.
Bà ta làm sao dám đi đòi?
Cho bà ta mười cái gan bà ta cũng không dám a! Lão phu nhân biết được sẽ xé
xác bà ta.
Ngu ma ma cười gượng: “Nhị tiểu thư, lão nô, lão nô chỉ là một hạ nhân, lão nô
không dám”
Thẩm Lương Vi nhìn bà ta: “Vậy Xuân Anh tỷ tỷ, e là không thể làm con dâu
ngươi được rồi”
“Nhị tiểu thư”
“Bà vú hay là thấy ta nhỏ tuổi nên trêu đùa ta đấy à? Đã làm không được, tức
là không có thành ý, bà vú còn muốn nói gì nữa?”
Ngu ma ma hoảng sợ, vội nói: “Vâng, vâng, lão nô không dám”
Vốn định nếu Xuân Anh trở thành con dâu mình, tự nhiên sẽ nằm trong lòng
bàn tay mình, không lo nó không nghe lời, đỡ phải như bây giờ, có nó nhìn
chằm chằm, làm gì cũng bó tay bó chân.