Thập Niên 60: Quả Phụ Trỗi Dậy, Tái Giá Đổi Mệnh

Chương 74



Sẵn sàng

Kim Tố Châu và ba con chơi ở thành phố S một tuần, trong một tuần này cô đã

sắm thêm cho Bạch Cảnh Chi rất nhiều đồ dùng khi kết hôn, tất cả đều được

sắp xếp gọn gàng đặt ở phòng cho khách để dịp hôn lễ vào cuối năm thì lấy ra.

Sau đó lại tính lới hôn lễ cần dùng đến rượu, thậm chí là thiệp mời cũng cần

phải viết sẵn, Bạch Cảnh Chi ban ngày đi làm, buổi tối về lại cùng chị dâu lên

danh sách. Chị dâu làm việc cẩn thận tỉ mỉ, việc lớn như mời ai, việc nhỏ như

trà nước điểm tâm, mọi thứ đều liệt kê ra.

Trước đó Bạch Cảnh Chi vẫn luôn cho rằng tổ chức hôn lễ chỉ cần mời khách

ăn một bữa cơm là được, không ngờ rằng việc cần làm càng ngày càng nhiều.

Đó còn chưa kể tới Kim Tố Châu còn tranh thủ xem mạch cho Bạch Cảnh Chi,

nói sức khỏe cô ấy không tốt lắm, còn kê cho cô ấy một đơn thuốc, dặn cô ấy

tới viện Trung y mua thuốc về sắc uống trong một tháng, tới khi uống hết cô

sẽ kê cho đơn thuốc mới.

Chờ năm sau khi tổ chức bên nhà trai xong xuôi, hai vợ chồng họ có thể chuẩn

bị mang thai luôn, Cảnh Chi cần dưỡng thân thể trước.

Bạch Cảnh Chi vẫn luôn cảm thấy sức khỏe của bản thân khá tốt, trước kia

nguyệt sự tới bụng rất đau, sau đó uống loại trà hoa mà chị dâu giới thiệu,

bụng cũng đỡ đau hơn nhiều rồi. Không ngờ rằng giờ chị dâu lại bảo thân thể

cô còn có chút hư nhược.

Kim Tố Châu giải thích, “Bệnh này của em cũng không phải ngày một ngày hai,

là bệnh em mắc phải từ nhỏ rồi, hẳn là khi còn nhỏ thân thể đã có lần chịu

lạnh tương đối nghiêm trọng”

Bạch Cảnh Chi nghe xong không nói lời nào.

Khi còn nhỏ đúng là cô thường xuyên phải chịu lạnh. Sau khi phải dùng căn

nhà để bồi thường cho người nhà bị cậu đâm phải, cha mẹ nuôi cũng không

mua thêm quần áo cho cô, một chiếc áo khoác mặc cả bốn mùa, chăn cũng

không đủ ấm, mùa đông đi ngủ chưa bao giờ được ấm áp. Cô hiểu chuyện

sớm, lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu giúp làm việc nhà, giặt quần áo nấu cơm, mùa

đông toàn dùng nước lạnh.

Trước kia cô không thấy có vấn đề gì, nhưng từ khi gặp được chị dâu mới biết

được, phụ nữ tốt nhất đừng đụng vào nước lạnh nhiều, rất không tốt cho sức

khỏe. Hai cháu gái từ nhỏ đã được chị dâu nhắc nhở như vậy, sức khỏe chúng

đều rất tốt.

Kim Tố Châu lại nói: “Để điều dưỡng thân thể cho tốt, sau này mang thai

cũng tốt cho đứa bé”

Bạch Cảnh Chi ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng Kim Tố Châu sợ Bạch Cảnh Chi quên, nên ngày hôm sau khi Bạch Cảnh

Chi tan tầm, cô bèn kéo em chồng tới viện Trung y thành phố một chuyến, hai

chị em mua thuốc và ấm, lúc về còn hướng dẫn Cảnh Chi sắc thuốc như

thế nào.

Thuốc uống vào có vị hơi kỳ lạ, vừa chua vừa đắng, còn có mùi hơi kỳ kỳ,

nhưng Kim Tố Châu nói với Cảnh Chi thuốc có tác dụng bổ khí huyết.

Bạch Cảnh Chi bịt mũi uống thẳng một hơi, uống được hai ngày, cũng không

biết có phải ảo giác của Cảnh Chi hay không, cô có cảm giác tối ngủ sâu hơn

một chút, trước kia nửa đêm cô hay bị tỉnh giấc, giờ có thể ngủ một giấc đến

hừng đông.

Trước khi đi, Kim Tố Châu còn dẫn ba con tới tòa nhà bách hóa mua một ít quà

cáp mang theo, mua cho Phương Mẫn một chiếc bút máy màu đỏ, cho Trương

Thu Lai một chiếc áo khoác, cho Uông Linh một đôi giày da, còn về phần Tiền

Ngọc Phượng, Kim Tố Châu tìm khắp một ngày cũng không tìm được món gì

phù hợp, cuối cùng mua cho chị ta một chiếc vòng cổ.

Cô còn nhớ chiếc đồng hồ trước kia Tiền Ngọc Phượng thích, trong lòng cô

cảm thấy tuy rằng mọi ngày Tiền Ngọc Phượng trang điểm mộc mạc, nhưng

trong lòng chị ta vẫn yêu cái đẹp, phụ nữ yêu cái đẹp là điều hết sức bình

thường, quan trọng gì mình mặc đẹp hay không đẹp, chỉ cần thích là được.

Sáng hôm sau Bạch Cảnh Chi đưa bốn mẹ con tới ga tàu hỏa, lúc phải chia tay

Bạch Cảnh Chi còn không nỡ, kéo tay Kim Tố Châu nói: “Nếu sau này có thể ở

gần chị dâu thì tốt rồi, thật không muốn phải tạm biệt mọi người”

Kim Tố Châu không chê cười cô em chồng, “Cũng không có gì là không thể, nói

không chừng sau này sẽ có cơ hội đấy”

Bạch Cảnh Chi biết chị dâu chỉ đang an ủi mình, nhưng nghe vậy trong lòng dù

ít dù nhiều vẫn có chút chờ mong.

Kim Tố Châu dẫn ba con lên tàu tìm chỗ ngồi, sau đó vẫy tay tạm biệt Bạch

Cảnh Chi bên ngoài, sau khi tàu chạy, Hạ Nham vẫn luôn ngoảnh đầu nhìn lại,

nhìn bóng dáng cô út càng ngày càng nhỏ, trong lòng có hơi khó chịu.

Cậu đột nhiên nói với Kim Tố Châu: “Mẹ, có phải sau khi mọi người lớn lên đều

phải chia xa hay không?”

Kim Tố Châu: “Sao lại hỏi vậy”

“Cô út như thế mà, trước kia mỗi năm được nghỉ đông và nghỉ hè, cô út tới nhà

chúng ta, sau cô út đi làm, chỉ có được nghỉ dài ngày mới về được, ở được mấy

ngày đã phải đi rồi. Giờ thì nghỉ dài cũng không tới được, còn phải đi gặp chú

út”

Nói xong cậu còn thở dài thườn thượt, “Trong lòng thấy thật khó chịu ạ, cảm

giác cô út nhà mình bị người ta cướp đi rồi”

Kim Tố Châu nhìn con trai đang mất mát, nghĩ ngợi rồi nói: “Cô út con đã

trưởng thành rồi, cô ấy cần xây dựng một gia đình của riêng mình, sau này cô

ấy còn sẽ có con của mình. Với em bé con của cô út thì đó là gia đình ba người

của em ấy. Giống như con hiện giờ vậy, có cha mẹ có em gái, chúng ta là người

thân cận nhất của con”

Hạ Nham rầu rĩ gật đầu, “Con biết ạ, nhưng vẫn thấy rất buồn. Sau này có phải

con và các em gái cũng sẽ rời khỏi ba mẹ không? Nhưng con không muốn như

vậy”

Bên cạnh Phó Yến Yến nghe thấy, không khỏi chen vào một câu, “Anh cũng có

thể không kết hôn cứ ở lại nhà mà”

Hạ Nham tức giận ngẩng đầu trừng mắt với cô bé.

Kim Tố Châu nghe xong cười, “Nói lời ngốc nghếch gì đó, không nhất định phải

rời xa mà, con cũng có thể lựa chọn ở gần ba mẹ, đến lúc đó có thể thường

xuyên qua nhà nhau, mẹ và ba con cũng có thể giúp đỡ tụi con bất cứ lúc nào”

Hạ Nham nhìn Kim Tố Châu, “Mẹ, con đâu có ngốc giống cô út đâu, chuyện

này vừa nghe đã biết là không thể nào rồi, sau này con muốn thi vào trường

quân đội, sao có thể còn ở gần ba mẹ được?”

Nói xong cậu lại cúi đầu, lấy sách trong túi ra đọc.

Cho nên cậu mới quyết định đi chơi một chuyến cùng mẹ và em gái, cho dù

không phải thật sự muốn đi chơi, mà chỉ muốn nhân dịp bây giờ còn có cơ hội,

ở cạnh họ nhiều hơn, cậu sợ sau này mình sẽ giống như cô út, có lẽ một năm

cũng chẳng về nhà được mấy lần.

Kim Tố Châu mấp máy môi, nhưng trong nhất thời cũng không nói được lời an

ủi nào.

Lời cô nói cho Bạch Cảnh Chi nghe quả thực không thể nào trở thành sự thật.

Trong lòng cô hiểu rõ, Kỷ Lăng là quân nhân, sau này hai vợ chồng họ ở đâu

bây giờ còn chưa ai biết được, càng đừng nói tới chuyện sau này hai nhà có

thể ở gần nhau.

Hạ Nham cũng vậy, sau này thằng bé muốn thi vào trường quân đội, tương lai

cũng chưa biết thế nào, nhưng khả năng rất lớn là sẽ không ở gần nhà được.

Chỉ có điều con trai khi còn nhỏ toàn bị cô dỗ dành bởi lời ngon tiếng ngọt, giờ

lại nghiêm túc nói với cô rằng mình không ngốc, cậu nghe hiểu có phải mẹ

đang an ủi mình hay không.

Trong lòng Kim Tố Châu không hiểu sao có phần mất mát, cô đột nhiên nhận

ra con trai đã thật sự trưởng thành rồi.

Cũng sắp phải rời khỏi mình.

Kim Tố Châu thấy sống mũi cay, cô quay đầu nhìn phong cảnh phía ngoài cửa

sổ, che giấu đi sự mất mát trên gương mặt mình.

Lúc trước khi quyết định kết hôn với Giang Minh Xuyên, cô muốn tìm được một

con đường sống cho mình. Về phần Hạ Nham, cô chỉ nghĩ sẽ gắng sức dạy dỗ

đứa bé này tốt một chút, lỡ như sau này nó trưởng thành mà lại không hiểu

chuyện thì cô chỉ tổ thêm phiền, nếu phải nói trong đó có bao nhiêu tình cảm

thật lòng thì quả thực là không có. Nhưng cô chỉ giỏi tô vẽ vẻ bề ngoài mà

thôi, để Giang Minh Xuyên cảm thấy cô tốt, để hàng xóm chung quanh cũng

thấy cô tốt, để bọn trẻ cảm thấy cô là người mẹ tốt, để mọi người cảm thấy

Giang Minh Xuyên không cưới nhầm người, như vậy cuộc sống của cô mới có

thể dễ chịu.

Nhưng cũng không biết bắt đầu khi nào, cô dần dần coi Hạ Nham như con ruột

của mình, ân cần hỏi han, nổi giận với cậu, chống lưng cho cậu, dạy cậu những

đạo lý làm người….

Thế nhưng, hiện giờ đứa con cô dày công dưỡng dục lại nói với cô rằng thằng

bé không nỡ rời khỏi cô.

Trong lòng cô vừa thấy chua xót, lại có chút vui mừng.

Hạ Nham cũng không nói lời nào, trầm mặc cúi đầu lật sách.

Chỉ có Lục Lục không hiểu mẹ với anh đang nói gì, hết quay đầu nhìn mẹ, lại

quay đầu nhìn anh, đang chuẩn bị hỏi lại đột nhiên bị chị gái bịt miệng.

Cô bé mở to đôi mắt vô tội nhìn về phía chị gái.

Phó Yến Yến vẻ mặt dịu dàng, thì thầm bảo: “Chị với em vẽ tranh nhé?”

Lục Lục ngoan ngoãn gật đầu.

Phó Yến Yến lấy ra vở và bút trong cặp sách đeo bên người, cầm tay hướng

dẫn em gái vẽ mấy con động vật nhỏ.

Khi em gái vẽ lại theo cô bé, Phó Yến Yến tranh thủ nhìn sang hai mẹ con đang

rơi vào trầm tư kia, sau đó mím môi, trong lòng không thể nào ngờ nổi.

Đời trước tình cảm của hai người này cũng chẳng hề thân thiết, “Kim Tố Châu”

đối xử với Hạ Nham theo kiểu lấy lòng quá mức, mà thái độ của Hạ Nham đối

với “Kim Tố Châu” là ghét bỏ và bài xích, vậy mà hiện giờ hai mẹ con này lại vì

lo lắng sau này phải xa cách mà thấy đau lòng mất mát tới vậy.

Không thể không nói, cuộc đời quả là rất kỳ diệu.

Nhưng Phó Yến Yến cũng không khỏi nghĩ tới tương lai sau này, đời trước cô

bé là người không có tương lai, mà hiện tại, có phải sau này cô bé cũng phải

rời khỏi Kim Tố Châu và ba Giang, đi xây dựng một gia đình thuộc về mình hay

không?

Những điều này trước kia cô bé chưa bao giờ nghĩ tới, hiện tại đột nhiên ý thức

được, tức khắc không khỏi thấy có chút mơ hồ.

Bốn mẹ con ngồi tàu hỏa một ngày, khi tới huyện đã là hơn sáu giờ tối, cũng

may thời gian này trời tối muộn, khi xuống tàu bên ngoài vẫn còn nhìn thấy

mặt trời.

Trước khi đi Kim Tố Châu đã gọi điện thoại tới nhà máy dệt, Uông Linh và Tiền

Ngọc Phượng đều biết. Tiền Ngọc Phượng còn tới bến tàu đón mấy mẹ con,

khi thấy người, mắt Tiền Ngọc Phượng đã đỏ hoe, “Đã lâu không gặp em, sao

vẫn đẹp như vậy”

Kim Tố Châu cười, “Lại còn khóc nữa chứ, không phải đã gặp bọn em rồi sao?”

“Sao có thể giống nhau được? Trước kia lúc nào cũng có thể gặp, giờ cách xa

như vậy, gặp mặt được một lần quá khó khăn, biết là em sắp sang đây, mấy

hôm nay hôm nào chị cũng đếm ngày đấy”

Kim Tố Châu kéo tay Tiền Ngọc Phượng, “Cũng không phải vậy, vốn em đang

tính về nhà, nhưng nghĩ sao lại quyết định sang đây một chuyến thăm các chị,

đường xá xa xôi quá, gặp mặt một lần thật không dễ gì”

Tiền Ngọc Phượng nói: “Buổi tối sang nhà chị ăn cơm đi, Nhị Trụ đã nấu sẵn

cơm ở nhà rồi, giờ bọn chị không ở chỗ cũ nữa, dọn vào trong huyện ở rồi”

“Nhà chị sống trong căn nhà nhỏ mà đơn vị Nhị Trụ phân cho, cũng khá tốt, chỉ

có điều hơi chật thôi, nhưng tiện cho tụi nhỏ về nhà, từ khi mẹ chồng chị

không còn, ngày nào tụi nhỏ cũng về nhà, giờ Tiểu Quân cũng hiểu chuyện hơn

rất nhiều”

Nói tới đây, đột nhiên chị ta mới nhớ ra, “Lúc đầu không định kể cho em nghe

đâu, nghĩ tới em ở quá xa, biết cũng chẳng làm gì được lại còn khiến em phải

nhọc lòng, không ngờ rằng chị dâu Uông vẫn kể cho em, em lại còn gửi cho chị

tận những năm mươi đồng, thật là không biết phải nói gì nữa. Làm gì có nhà ai

bỏ nhiều tiền như vậy hả? Vẽ tranh kiếm được nhiều tiền cũng không thể lãng

phí như vậy được”

“Thế nào mà gọi là lãng phí? Em không thích nghe mấy lời như thế này, hồi

trước khi em mới chân ướt chân ráo tới doanh trại, chị với mẹ chồng chị đã

giúp đỡ cho em rất nhiều, những chuyện này em đều ghi tạc trong lòng. Còn

thêm cả Tiểu Nham nữa, khi ấy còn sống ở nhà chị hơn nửa năm, cũng đã gọi

thím Ngô một tiếng bà nội, quan hệ giữa hai nhà chúng ta thân thiết hơn bình

thường, nếu không thể về một chuyến, thì cũng phải gửi chị thêm ít tiền viếng,

coi như là tấm lòng thành của gia đình em”

Tiền Ngọc Phượng nghe xong cười bất đắc dĩ, “Đã biết là em tốt rồi. Đúng là

không so sánh thì không đau thương, hẳn là chị Uông đã kể với em rồi, cả nhà

bác cả của Tiểu Quân không một ai tới cả, sau đó cũng chẳng nghe thêm tin

tức gì nữa. Khi nhà chị không gửi tiền về, bọn họ viết hai phong thư gửi sang

đây, nhưng chị vứt cả đi, không thèm đọc”

“Coi như chị đã nhìn thấu rồi, bán anh em xa mua láng giềng gần, các cụ nói

quả thật không sai”

Kim Tố Châu nghiêm túc nghe Tiền Ngọc Phượng nói chuyện, cũng không biết

có phải vì thím Ngô không còn hay không, cô có cảm giác hiện giờ Tiền Ngọc

Phượng chững chạc hơn rất nhiều.

Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện, sau đó đi tới nhà của Tiền Ngọc Phượng

đang ở.

Hiện giờ Ngô Nhị Trụ làm việc ở đồn công an, đơn vị phân cho gia đình một

căn hộ cũ ở gần đồn, tuy rằng căn hộ có hơi nhỏ, nhưng vị trí khá đẹp, ở ngay

trung tâm huyện, gần đó là trường học.

Kim Tố Châu đi theo Tiền Ngọc Phượng lên tầng ba, khu nhà này có phần đẹp

hơn các khu tập thể khác, kết cấu khá giống tòa nhà cao tầng trước kia trong

doanh trại, một tầng chỉ có hai căn hộ, cửa đối cửa.

Nhà Tiền Ngọc Phượng ở bên trái, chị ta lấy chìa khóa ra mở cửa, căn phòng

không lớn lắm, liếc mắt nhìn một vòng là đã nhìn hết toàn bộ, chắc chỉ rộng

tầm bốn năm chục mét, có phòng khách có ban công.

Tiền Ngọc Phượng giới thiệu, “Có phải hơi nhỏ không? Cũng chỉ có hai phòng,

vợ chồng chị ở phòng lớn, phòng nhỏ để Đại Nha ở, giờ Tiểu Quân ở trong ký

túc xá của nhà máy, mọi ngày chỉ về nhà ăn bữa cơm thôi”

Kim Tố Châu nghe mấy lời này có hơi bất ngờ, không ngờ rằng giờ Đại Nha lại

ở một mình một phòng.

Cô cười nói: “Con bé ở một mình cũng tốt, có thể an tâm học tập, Hạ Nham

nhà em cũng thế đấy, mọi ngày toàn học bài đến tận nửa đêm, em đang sợ

thằng bé không chịu nổi”

menh/chuong-74.html]

“Cũng không hẳn, mỗi ngày tốn một cây nến đấy, không khác gì đốt tiền cả,

nhưng đâu còn cách nào, con bé sắp thi đại học rồi, giờ chị với ba con bé về

nhà nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng đấy”

Tiền Ngọc Phượng vừa nói vừa lắc đầu, “Mà giờ mắt con bé lại nhìn không rõ,

cuối tuần này chị tính dẫn con bé lên thành phố đo cái mắt kính, ba con bé nói

phải mua loại tốt một chút, bằng không sẽ không tốt cho mắt”

Kim Tố Châu cũng cười, “Đều là vì tốt cho con cả”

“Còn không phải sao, không so được với nhà các em, nhưng so với nhà khác,

làm gì có nhà ai thương con như nhà chị đâu? Dạo trước trong lớp Đại Nha có

cô bé kia thi được hạng ba toàn trường ấy, thế mà bị nhà lôi về gả chồng, kêu

là đối phương đưa cho nhà họ hai trăm đồng tiền sính lễ, giáo viên đi khuyên

cũng không khuyên được, còn bị mắng cho một trận”

Bọn trẻ nghe được chuyện này đều kinh ngạc nhìn về phía Tiền Ngọc Phượng.

Tiền Ngọc Phượng phì cười, vừa rót trà vừa nói: “Ba đứa các cháu đều tốt

phúc, ba mẹ đều hết mực yêu thương các cháu, nhưng nhiều người khác không

được may mắn như các cháu”

Hạ Nham không ngồi yên một chỗ được, ngồi một lát đã đứng dậy đi xem xét

chung quanh, sau đó vào phòng bếp giúp Ngô Nhị Trụ một tay, chẳng mấy

chốc mà trong phòng bếp vọng ra tiếng nói chuyện.

Hạ Nham còn hỏi thăm Đại Nha, hình như Đại Nha ra ngoài mua dấm.

Tiền Ngọc Phượng cũng giải thích, “Tiểu Quân phải lát nữa mới về, biết hôm

nay mọi người tới, thằng bé còn cố ý xin đổi ca, vốn hôm nay nó làm ca tối”

“Đã lâu không gặp Tiểu Quân, cũng hơi nhớ”

“Thật sao, giờ thằng bé cao hơn nhiều, còn cao hơn ba thằng bé một cái đầu”

Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa bị gõ vang, Lục

Lục cũng không sợ người lạ, thuần thục chạy tới mở cửa, mọi ngày ở nhà cô bé

tích cực chạy ra mở cửa nhất.

Cửa mở ra, là Đại Nha mua dấm đã về, cô bé cúi đầu nhìn thấy Lục Lục, lập tức

nở nụ cười, “Lục Lục ——”

Lục Lục cũng vẫn nhớ, vui sướng gọi: “Chị Đại Nha”

Đại Nha đi vào phòng lần lượt chào hỏi, “Cô Kim, Yến Yến ——”

Trong phòng bếp Hạ Nham nghe thấy tiếng, cười tủm tỉm chạy ra, “Đại Nha

——”

Kim Tố Châu tức giận nạt: “Gọi chị”

Hạ Nham hếch mặt lên trời, “Còn không cao bằng con mà, làm gì có cửa gọi

chị”

Đại Nha cười, “Nhưng vẫn là chị, tính bằng tuổi cơ mà”

Hạ Nham hừ một tiếng, xoay người lại đi vào trong bếp hỗ trợ.

Tiền Ngọc Phượng cũng cười, “Giờ bọn trẻ toàn thế đấy, Đại Nha vào nhà máy

thăm Tiểu Quân, người khác hỏi là ai, thằng bé bảo là em gái. Chị mới nghe

thấy hỏi nó rằng sao lại nói xằng như thế? Em biết nó bảo chị gì không? Nó

bảo Đại Nha quá lùn, để người khác biết mình có chị gái lùn như vậy thật mất

mặt, em nói xem phải làm sao với nó giờ”

Kim Tố Châu cũng cười, “Y xì nhau cả, lớp Hạ Nham họp phụ huynh cũng toàn

em đi, thằng bé bảo nhìn em trẻ, khiến nó có thể diện, ba quá già rồi. Làm cho

ba thằng bé tức xì khói lên”

“Ha ha ha ha”

Tiền Ngọc Phượng nghe xong cười gập cả bụng.

Đại Nha cũng cười, sau đó đi vào bếp trêu ghẹo Hạ Nham.

Phó Yến Yến ngồi bên bàn, vừa ăn đồ ăn vặt vừa cười nghe mọi người nói

chuyện.

Một lát sau, Đại Nha từ phòng bếp ra, kéo cô bé và Lục Lục đi vào phòng mình

chơi.

Phó Yến Yến đi theo, phòng Đại Nha rất nhỏ, có một chiếc giường nhỏ dựa sát

tường, bên cạnh là tủ quần áo. Chiếc bàn học cũng không lớn, kề sát cửa sổ,

không có kệ sách, sách không để hết trên bàn được, cô bé xếp chất đống ở

trong góc.

Nhưng mọi thứ trong phòng đều được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, vừa nhìn đã

biết là rất dụng tâm sắp đặt. Đại Nha y hệt một cô nhóc khoe khoang món đồ

chơi mới với bạn bè, cô bé lôi từng món đồ mình thích khoe với Phó Yến Yến.

Có kẹp tóc bạn bè tặng, có quần áo mẹ mua cho, còn có một đôi giày em trai

Ngô Tiểu Quân mua cho cô…

Phó Yến Yến ngồi trên giường nhìn Đại Nha, trên mặt dần hiện lên nụ cười ôn

hòa.

Cô bé cảm thấy Đại Nha hoạt bát như thế này thật tốt.

Đại Nha giới thiệu xong cũng ngồi xuống bên cạnh Phó Yến Yến, cô bé cười

nói: “Yến Yến, em còn nhớ hồi trước còn ở trong doanh trại, khi nhà em chuyển

nhà em giới thiệu phòng mình với chị không? Lúc ấy chị rất hâm mộ em, vô

cùng mong mỏi mình cũng có riêng một căn phòng, giờ rốt cuộc cũng thành

hiện thực rồi”

Phó Yến Yến nghe xong rơi vào trầm mặc, cô bé nhìn gương mặt tươi cười của

Đại Nha, có hơi sửng sốt.

Kỳ thật Đại Nha không biết là, kiếp trước cô bé cũng giống hệt như chị ấy, chưa

từng được người khác đối đãi chân thành, cho nên lúc đó bản thân cô bé đã

thật sự vui mừng.

Đại Nha cười thoải mái, “Chị thật sự rất vui vẻ, hiện giờ ba mẹ đối xử với chị rất

tốt, em trai cũng đối tốt với chị”

Phó Yến Yến gật đầu, “Vậy là tốt rồi, chị Đại Nha, em thấy mừng thay cho chị”

Cảm thấy chị ấy may mắn hơn mình nhiều, ít nhất chị ấy không phải chờ rất

lâu.

Đại Nha cười càng thêm vui vẻ, “Cảm ơn em”

Sau đó giải thích: “Chị chưa từng thấy ghen tị với em, chỉ thấy hâm mộ thôi,

nhưng giờ thì không hâm mộ nữa rồi, giờ chị muốn thi vào một trường đại học

tốt, sau này tìm được một công việc tốt”

“Chị Đại Nha, sau này chị sẽ bay cao”

“Em cũng thế”

Tới khi ăn cơm tối, Ngô Tiểu Quân mới về, cậu đi cùng Uông Linh. Uông Linh

biết Kim Tố Châu tới, chị đi nửa đường gặp được Ngô Tiểu Quân, nên chở cậu

cùng về.

Nhưng Ngô Tiểu Quân quá nặng, đi được một đoạn thì biến thành Uông Linh

ngồi sau, không thể không nói, mấy cậu trai trẻ có sức khỏe thật, xe chở hai

người mà còn có thể đạp nhanh như bay.

Hai cô cháu về đến nhà cũng chưa đến bảy giờ tối.

Uông Linh nhìn thấy Kim Tố Châu, kích động bước lên ôm lấy cô.

Kim Tố Châu cười nói chuyện với chị.

Tiền Ngọc Phượng vào trong bếp bưng thức ăn ra, buổi tối Ngô Nhị Trụ làm

mười món ăn, bàn ăn bên ngoài không bày hết được, tất cả mọi người ngồi

quanh bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.

Nhất là Uông Linh, chị nói không ngơi miệng, những người khác muốn chen

cũng không chen vào được câu nào.

Mà Ngô Tiểu Quân thì ngược lại, trước kia vừa hoạt bát vừa ngang ngược, mà

hiện giờ suốt bữa ăn lại chẳng nói câu nào. Hạ Nham ngồi bên cạnh cậu ấy,

chủ động bắt chuyện, mà cậu ấy lại chỉ hỏi gì đáp nấy.

Hạ Nham không nhịn được nhìn cậu ấy thêm mấy lần.

Tay cầm đũa của Ngô Tiểu Quân chợt khựng lại, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn

cơm.

Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, lúc nào cậu cũng cảm thấy Hạ Nham chẳng

có điểm gì bằng mình, cho nên khi nhìn thấy Hạ Nham sống tốt hơn mình, cậu

mới ghen ghét rồi bắt nạt Hạ Nham. Nhưng giờ chênh lệch càng ngày càng xa,

thì hoàn không ghen ghét cho nổi, trong lòng cậu chỉ có hâm mộ, hâm mộ Hạ

Nham tốt số, có cha mẹ nuôi thực sự yêu thương cậu ấy, mang lại cho cậu ấy

cuộc sống giàu có, cũng hâm mộ cậu ấy đi học được thành tích cao, về sau sẽ

càng bay cao.

Không giống như mình, hiện ngờ ngay cả nhập ngũ cũng không làm nổi.

Cơm nước xong xuôi, Kim Tố Châu đi cùng Uông Linh, trước khi đi còn lấy quà

ra đưa cho Tiền Ngọc Phượng.

Tiền Ngọc Phượng nhìn thấy chiếc vòng cổ, ngây ngẩn cả người, “Đây… Đây là

quà tặng cho chị? Chị đeo ra ngoài dịp gì được? Xấu hổ chết mất”

Kim Tố Châu: “Gì mà xấu hổ chết mất? Nhìn thấy cái vòng này là em nhớ đến

chị, chị toàn nói em đẹp, nhưng em cũng muốn thấy chị đẹp, cũng muốn thấy

chị vui vẻ”

Tiền Ngọc Phượng có phần cảm động nhìn Kim Tố Châu, nắm tay cô tiễn tới

hẳn đường lớn.

Cuối cùng Kim Tố Châu vỗ vỗ tay chị ta, “Chị về đi, lần sau có cơ hội lại thăm

chị”

“Ừ”

Tiền Ngọc Phượng vẫn đứng không nhúc nhích, nhìn đoàn người Kim Tố Châu

càng đi càng xa, mãi tới khi không nhìn thấy người ngữa, mới xoay người trở

về.

Trong tay chị ta cầm chiếc vòng Kim Tố Châu tặng, buổi tối chị ta còn khoe với

Kim Tố Châu, trước kia chị ta không dám đeo đồng hồ, mà giờ chị ta đi làm

cũng kiếm được tiền, cũng cho mua cho mình một chiếc đồng hồ, còn nói giờ

chị ta đi đâu cũng đeo, cũng không còn ai nói chị ta không xứng đeo nữa.

Nhưng chị ta không ngờ rằng, Kim Tố Châu lại mua vòng cổ cho chị ta, đây là

thứ trước kia có mơ chị ta cũng không dám, luôn cảm thấy thứ đẹp như vậy chỉ

dành cho những người xinh đẹp đeo, mình nào xứng đeo mấy thứ này. Nhưng

Kim Tố Châu nói với chị ta, bản thân mình thích mới là quan trọng nhất.

Chị ta cười hít hít mũi, sau đó đeo chiếc vòng lên trên cổ.

Về đến nhà chị ta hỏi hai con vòng cổ đẹp không, Đại Nha nói đẹp, còn Ngô

Tiểu Quân thì gật đầu cho có lệ.

Ngô Nhị Trụ vẫn giống như trước đây, không cần suy nghĩ đã cười nhạo nói:

“Vòng cổ thì đẹp, nhưng mình thì xấu”

Nhưng hiện giờ Tiền Ngọc Phượng nghe thấy lời tương tự căn bản cũng chẳng

buồn tức giận, chị ta trợn trắng mắt nhìn Ngô Nhị Trụ một cái, rồi đi thẳng về

phòng cầm gương soi, càng nhìn càng thấy đẹp.

Buổi tối, Uông Linh sắp xếp cho bốn mẹ con ở trong ký túc xá của nhà máy, hai

hôm trước đã sắp xếp xong rồi, chăn màn đều đã cho người giặt rồi phơi

phóng.

Ba mẹ con ở một phòng, Hạ Nham ở một mình một phòng.

Buổi tối Uông Linh cũng không về nhà, chị ở luôn lại ký túc xá tâm sự với Kim

Tố Châu.

Kim Tố Châu đột nhiên nhớ ra, “Năm nay chắc là Tiểu Quân có thể nhập ngũ

rồi nhỉ?”

Cô còn nhớ trước đó có nghe người khác nhắc tới, Ngô Tiểu Quân tạm thời làm

ở nhà máy hai năm, chờ tới khi đủ tuổi sẽ nhập ngũ, “Đều trưởng thành cả rồi,

như vậy cũng khá tốt, lâu lắm không gặp thằng bé, cảm giác cũng trưởng

thành hiểu chuyện hơn nhiều”

Uông Linh nghe hỏi vậy lại thở dài thườn thượt, “Trước kia thì đúng thế thật,

nhưng giờ thì không được, tối nay em không nhìn thấy sao, Tiểu Quân cầm đũa

ăn cơm bằng tay trái đấy?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.