Nữ phụ tu tiên - ta luyện đan chỉ để nuôi con

Chương 4 – Cho thuê bản thân, nhưng không cho nữ thuê



Quận Phong Tranh rộng lớn vô cùng, song nơi phồn hoa nhất lại chính là khu

vực quanh phủ của Tinh Vũ đạo nhân.

Các tán tu từ khắp trời nam biển bắc tụ hội về đây, bày ra những món bảo vật

săn được để rao bán. Hai bên phố chật ních thương nhân, quầy sạp nối dài đến

tận cuối đường.

Tiếng rao hàng ồn ào không dứt, linh quang chớp động, linh thảo, linh phù,

pháp khí muôn màu chen chúc như chợ phàm nhân, chỉ là mỗi món đều ẩn

chứa khí tức linh lực nhàn nhạt.

Tống Ly cùng Trường Sinh lần đầu chứng kiến cảnh tượng huyên náo này,

trong mắt không giấu được vẻ hiếu kỳ. Còn Lục Diễn thì chẳng mấy hứng thú,

chỉ chau mày lẩm bẩm:

“Ngươi nói xem, vì sao Tinh Vũ đạo nhân cứ nhất quyết không chịu thu ta làm

đồ đệ chứ…”

Tống Ly thầm thấy lạ. Ai mà chẳng biết Tinh Vũ đạo nhân xưa nay không thu

đệ tử, thế mà gã này lại khăng khăng tin chắc mình sẽ được chọn.

“Không được,” Lục Diễn nắm tay, nện mạnh vào lòng bàn tay còn lại, “đã đến

Phong Tranh quận, há lại để mình lấm lem mà trở về!”

Đúng lúc ấy, bên đường hiện ra một tửu lâu khách điếm. Lục Diễn mừng rỡ, vẫy

tay với Tống Ly: “Tống Ly đạo hữu, chờ ta một lát, ta vào thuê gian phòng đã!”

Tống Ly nhìn theo bóng hắn vội vã bước vào, khẽ nhíu mày: “Ta nào có nói sẽ

đi dạo cùng ngươi…”

Người này quả thật quá mức tự nhiên.

Tuy nói vậy, nhưng nàng vẫn đứng ngoài cổng chờ. Chẳng bao lâu sau, chỉ

thấy Lục Diễn bị chưởng quầy đuổi ra ngoài, vẻ mặt xấu hổ khó tả.

“Thật ngại quá Lục đạo hữu,” chưởng quầy cười khổ, “không phải ta không

muốn làm ăn, mà là Tinh Vũ tiền bối đã có lời dặn. Toàn quận này, không

khách điếm nào dám nhận ngươi cả, mau quay về đi thôi!”

“Cái gì? Đến trọ cũng không cho à!” Lục Diễn dựng thẳng hai mày, giận đến đỏ

mặt. Chưởng quầy sợ hãi, vội đóng sập cửa, hôm nay thậm chí chẳng dám

buôn bán nữa.

Tống Ly liếc hắn một cái, lòng thầm cảm khái. Một lời nói của Tinh Vũ đạo

nhân mà khiến cả Phong Tranh quận tránh xa như rắn độc, xem ra thân phận

gã Lục Diễn này không hề đơn giản. Càng ít tiếp xúc, càng tốt.

“Đã vậy thì, đạo hữu nên sớm hồi phủ đi. Ta còn phải mua ít vật dụng”

Nói xong, Tống Ly kéo Trường Sinh rời đi.

“Khoan đã, sao ngay cả ngươi cũng thế!” Lục Diễn vừa oán vừa đuổi theo.

“Hừ, ta thấy Tinh Vũ đạo nhân kia cũng chẳng hiền lành gì, miệng nói chính

đạo, thực ra hẹp hòi chẳng khác phàm phu! Sao có thể đối xử như thế với hậu

bối ta chứ, Tống Ly đạo hữu ngươi nói có phải không?”

Tống Ly giả như không nghe, bước thẳng về phía trước. Chợt, nàng dừng lại. Ở

bên đường, có một sạp hàng kỳ lạ. Chủ sạp là một thiếu niên áo đen, tóc buộc

cao, đeo mặt nạ che kín khuôn mặt, đang nhắm mắt tĩnh tọa.

Trước mặt hắn không có linh dược, cũng chẳng có linh phù hay pháp khí, chỉ

có một tấm bảng gỗ dựng thẳng:

“Cho thuê bản thân có thể đồng hành rèn luyện, giá: hai mươi linh thạch hạ

phẩm một ngày”

Nghe tiếng bước chân, thiếu niên mở mắt. Hắn lại lật tay, đặt thêm tấm bảng

thứ hai bên cạnh: “Không nhận khách nữ”

Tống Ly: “…”

Nàng vốn cũng chẳng định bỏ hai mươi linh thạch thuê người sống, càng khỏi

nói đến một kẻ kỳ lạ như vậy. Quay người rời đi, chỉ có Lục Diễn là tò mò tiến

lại hỏi: “Thật sự… cho thuê à?”

Thiếu niên gật đầu khẽ: “Thật”

Lục Diễn cười híp mắt, đang định móc linh thạch, chợt thấy Tống Ly đã đi xa,

vội vã đuổi theo:

❤❤❤

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

“Đạo hữu, ta thấy người kia không tầm thường đâu! Tuy chưa tới Trúc Cơ,

nhưng khí tức mạnh hơn chúng ta nhiều lắm!”

Tống Ly lúc ấy đang chọn đồ chơi cho Trường Sinh, một cái trống bỏi nhỏ xinh.

“Ngươi định thuê hắn làm gì? Nếu không định ra ngoài lịch luyện, chẳng phải

uổng phí hai mươi linh thạch sao?”

con/chuong-4-cho-thue-ban-than-nhung-khong-cho-nu-thuehtml]

Lục Diễn bật cười sảng khoái:

“Chỉ hai mươi linh thạch hạ phẩm, còn chẳng bằng tiền cỏ cho ngựa nhà ta! Dù

không cần, thuê chơi cho vui cũng đáng!”

Tống Ly khẽ liếc hắn một cái, quả là một tên công tử ăn chơi vô độ.

Nàng mua cho Trường Sinh một trống bỏi cùng một chiếc diều hình cá, đều chỉ

cần dùng phàm ngân là đủ. Một khối linh thạch hạ phẩm có thể đổi được cả

đống vàng bạc, đâu cần phung phí.

Đưa mắt nhìn quanh, nàng thấy gần đó có một tòa lầu khắc ba chữ lớn:

Nguyên Bảo Thương Hội.

“Không ngờ ngay Phong Tranh quận này cũng có chi nhánh của Nguyên Bảo

Thương Hội…”

Trong nguyên tác, đây là thương hội lớn nhất toàn Trung Châu, buôn bán khắp

tam giới lục vực từ đan dược, phù chú, pháp bảo, đến công pháp, linh thú. Tài

lực của họ, có thể sánh cùng quốc gia.

Tu sĩ, dù giàu hay nghèo, cả đời đều phải giao dịch với Nguyên Bảo Thương

Hội ít nhất một lần. Theo như trong sách, sau này thương hội này sẽ rơi vào

tay nhị công tử- kẻ si mê nữ chính Từ Diệu Diên.

Gã công tử ấy hết lòng lấy lòng nàng:

Nàng muốn gì, hắn tặng đó;

Nàng không muốn, hắn cũng dâng lên.

Kỳ trân dị bảo khắp thiên hạ, linh thú hiếm có, thậm chí cả những chủng tộc

quý hiếm sắp tuyệt diệt, hắn đều dốc sức tìm về, chỉ cầu một nụ cười của mỹ

nhân. Cuối cùng, hắn tặng nàng nửa tòa thương hội.

Từ Diệu Diên nhờ thế giàu nứt vách tường, đến lúc ấy sao còn cần đến gã công

tử kia nữa?

Thế là kẻ si tình ấy thua thảm trong đường tình. Tống Ly nghĩ đến đây, chỉ có

thể thở dài: kẻ này tám phần là đầu óc có bệnh.

“Nào, ta vào đó đổi ít ngân lượng”

Nghe nàng nói, bước chân Lục Diễn bỗng khựng lại, nụ cười cứng đờ. “Ngươi…

ngươi đi đi, ta ở đây xem hàng…”

Tống Ly thoáng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thêm. Đợi nàng rời khỏi, Lục

Diễn nhìn lên tòa thương hội, sắc mặt thoáng biến, khẽ rít một hơi lạnh: “Trời

ạ… ngay cả nơi này cũng có chi nhánh sao…”

Hắn vội vàng rút lui, tránh xa mấy chục trượng. Không lâu sau, hắn lại tìm đến

sạp của thiếu niên mặt nạ, quăng ra hai mươi khối linh thạch.

“Hôm nay ngươi theo ta, không cần đồng hành rèn luyện. chỉ giúp ta một việc

nhỏ thôi”

Thiếu niên kia tên là Tiêu Vân Hàn, khẽ mở mắt nhìn hắn, lộ vẻ nghi hoặc.

Một khắc sau…

Tiêu Vân Hàn đã bị năm nhà khách điếm trong Phong Tranh quận liên tiếp

đuổi ra ngoài. Lục Diễn đứng chờ ở cửa, sắc mặt cũng ngày một khó coi.

“Bọn họ đều không chịu cho ngươi thuê phòng… Chẳng lẽ ngươi là kẻ thù của

Tinh Vũ đạo nhân?” Tiêu Vân Hàn lên tiếng.

Hắn thật chưa từng gặp qua tán tu nào tiêu xài rộng rãi đến vậy: bỏ ra hẳn hai

mươi khối hạ phẩm linh thạch để thuê hắn, chỉ để hắn… đi thuê giúp một gian

phòng ở khách điếm.

Hắn cũng chưa từng gặp qua chuyện kỳ lạ như thế, cả quận này mà không có

lấy một khách điếm chịu cho người ta thuê phòng.

“Nếu ta thật sự là kẻ thù của Tinh Vũ đạo nhân, giờ này há có thể đứng yên ổn

ngay giữa Phong Tranh quận? Rõ ràng hắn chỉ muốn đuổi ta đi mà thôi”

Lục Diễn bất đắc dĩ than, trong lòng lại nghĩ: nơi này đã không chào đón mình

đến vậy, có lẽ hắn nên rời đi…

“Sao còn chưa đi?” Tiêu Vân Hàn nhạt giọng hỏi.

Lục Diễn đột nhiên siết chặt nắm đấm: “Ta quyết không đi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.