Thập Niên 60: Quả Phụ Trỗi Dậy, Tái Giá Đổi Mệnh

Chương 81



Buổi trưa ăm cơm xong, Kim Tố Châu đi cùng Lý Vân tới doanh trại bộ đội.

Bụng Lý Vân đã lớn lắm rồi, ngày dự sinh vào cuối tháng sau. Trên đường đi cô

ấy nói: “Tránh đêm dài lắm mộng, em muốn mau chóng ly hôn, đỡ cho sau này

lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đương nhiên, cũng là vì có chị đi cùng em,

em mới có dũng khí đi một chuyến này”

Nếu chỉ đơn độc một mình thì có lẽ cô ấy không làm được việc này.

Kim Tố Châu hỏi: “Quyết định thật rồi sao?”

Lý Vân ừ một tiếng, “Vốn tính chờ con lớn rồi mới ly hôn, nhưng giờ xem ra có

người không chờ nổi nữa rồi”

Nói xong còn ngừng một chút, “Em còn một chút tiền tiết kiệm, chi tiêu dè sẻn

thì vẫn đủ, chờ con cứng cáp em sẽ đi bày quán, không có gì là không vượt

qua được cả, sống như bây giờ mới là đau khổ”

Kim Tố Châu tán đồng với suy nghĩ này của cô ấy, cô cảm thấy hoàn toàn có

thể làm được, nơi này không có nam tôn nữ ti, không phân chia chủ tớ, phụ nữ

cũng có thể đi ra ngoài làm việc nuôi sống bản thân, không có khó khăn gì mà

không vượt qua được cả.

“Em cứ lo học y thuật cho tốt, về sau có thể ra ngoài mở phòng khám chữa

bệnh”

Lý Vân mỉm cười, “Vâng”

Nghĩ đến y thuật, trong lòng cô ấy cũng kiên định lên theo, sư phụ nói cô ấy

tiến bộ rất nhanh, có thiên phú học Trung y, cô ấy cũng cảm thấy mình học

không tệ. Đã từng này tuổi rồi, cô ấy không đặc biệt am hiểu về lĩnh vực gì,

trước kia có thể làm giáo viên cũng do bản thân may mắn, không ngờ lại nhận

được công việc đó, nhưng chung quy cũng không hề thích công việc đó bao

nhiêu.

Đối với y thuật, cô ấy có lòng nhiệt thành, có thể mất ăn mất ngủ nghiên cứu

học tập.

Hai chị em ngồi xe tới doanh trại bộ đội, sau khi tới nơi, Lý Vân đi thẳng tới chỗ

binh lính đứng gác ở cửa nói rõ mục đích đến đây.

Cậu lính trẻ nhận ra Lý Vân, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Đàm Huy. Kim Tố

Châu đứng cạnh Lý Vân chờ.

Một lát sau, một cậu lính trẻ mặc quân phục chạy tới, sau khi chào một tiếng

chị dâu, mới giải thích: “Doanh trưởng đang họp nên nhờ em tới đón chị dâu

tới ký túc xá”

Lý Vân bình tĩnh nói: “Không cần đâu, anh ấy họp ở đâu? Tôi tới cửa chờ anh ấy

là được”

Cậu lính trẻ có phần khó xử, nhưng vẫn nói: “Vậy được, nhưng có lẽ phải đợi

mất một lúc”

Lý Vân ừ một tiếng.

Vì thế Kim Tố Châu và Lý Vân theo sau cậu ta đi tìm Đàm Huy, hai người đến

trước một dãy nhà hai tầng thật dài, gạch đỏ ngói đen, ở đây có rất nhiều

phòng, cửa mỗi phòng đều treo biển tên, thường xuyên có binh lính mặc quân

phục ra vào.

Lý Vân và Kim Tố Châu được cậu lính trẻ đưa tới một căn phòng trống ở tầng

một, cậu ta còn bưng tới hai chén trà, sau khi biết không còn chuyện gì khác

thì mới đi.

Kim Tố Châu uống hai ngụm trà rồi tò mò đứng lên đi lại, một lát sau, nghe

thấy từ cầu thang bên cạnh truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, cô tò mò ra

cửa nhìn, không ngờ lại thấy Giang Minh Xuyên đi đằng trước.

Giang Minh Xuyên nhìn thấy cô cũng khá bất ngờ, hơi sửng sốt một lát, sau đó

đi thẳng tới chỗ cô.

Cậu lính vừa rồi dẫn đường đi đến chỗ người đàn ông đi ở giữa nói gì đó, anh

ta nhìn sang, sau đó thấy Lý Vân đứng sau Kim Tố Châu.

Mày anh ta nhăn lại, nhưng vẫn đi sang hướng bên này.

Giang Minh Xuyên đã chạy tới trước mặt Kim Tố Châu, tò mò hỏi cô: “Sao em

lại tới đây?”

Kim Tố Châu ra hiệu cho anh nhìn về phía sau, “Đi cùng cô ấy tới đây”

Giang Minh Xuyên nhìn Lý Vân, cũng nhận ra cô ấy, biết là đồ đệ gì đó mà Kim

Tố Châu nhận, anh vẫn luôn tưởng Kim Tố Châu ở nhà nhàn rỗi nhàm chán mới

tìm việc để làm chứ không phải là thật, chỉ nghĩ hai người là bạn tốt, nên gật

đầu với Lý Vân.

Nhưng Lý Vân không để ý tới anh, cô ấy lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông

đang đến gần.

Đàm Huy cũng nhìn thấy Giang Minh Xuyên, chào một tiếng đoàn trưởng

trước.

Giang Minh Xuyên tâm tư nhạy bén, cảm thấy Lý Vân khác thường, cũng không

nói thêm gì, ừ một tiếng, bảo Kim Tố Châu đi cùng mình.

Kim Tố Châu có hơi không vui, nhưng Lý Vân lại nói: “Chị dâu, em muốn nói

chuyện riêng với anh ta”

Trước đó hai chị em đã thỏa thuận, khi không có ai có thể gọi sư phụ, khi có

người khác thì cứ gọi chị dâu là được, Kim Tố Châu cũng không muốn người

khác biết cô biết y thuật, cô không dựa vào việc này kiếm tiền, cũng không

muốn bản thân mình gặp phải phiền phức.

Nghe cô ấy nói vậy, Kim Tố Châu bèn đi theo Giang Minh Xuyên ra ngoài,

nhưng không định đi xa, sợ Lý Vân lại gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.

Đàm Huy hỏi Lý Vân, “Sao lại tới đây?”

Lý Vân nhận ra sự khác biệt, vừa rồi đoàn trưởng Giang cũng hỏi chị dâu như

vậy, nhưng trong giọng nói rõ ràng vui mừng nhiều hơn ngoài ý muốn, mà

người đàn ông trước mặt này, hiển nhiên không hề có chút gì vui mừng, anh ta

thấy ngoài ý muốn nhiều hơn.

Kỳ thật Lý Vân cũng chẳng hề yêu người đàn ông trước mắt này bao nhiêu, hai

người được họ hàng giới thiệu, khi đó cảm thấy thích hợp nên mới tiến tới hôn

nhân, chỉ nghĩ rằng cứ sống cuộc đời bình đạm mà thôi, nhưng cô không ngờ

rằng, cuộc đời bình đạm đâu không thấy, mà ngược lại cuộc sống của cô trở

nên nát bét.

Lý Vân nói thẳng: “Buổi sáng em gái của bạn anh tới tìm em, yêu cầu chúng ta

hãy ly hôn đi”

Đàm Huy nghe thấy vậy, chưa thèm suy nghĩ đã nói: “Cô lại muốn làm gì?

Không phải đã đồng ý không ly hôn rồi sao?”

Lý Vân trong lòng cười lạnh, cô hiểu ý anh ta, anh ta vốn không tin lời cô nói,

cảm thấy lời cô nói đều có mục đích khác, hay nói cách khác ở trong lòng anh

ta luôn cho rằng người phụ nữ kia sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy. Mà

ngược lại cô có khả năng bịa ra chuyện này để lừa gạt anh ta.

Lý Vân lạnh mặt, đột nhiên chất vấn: “Không phải anh đã hứa sẽ đưa cô ta đi

rồi hay sao? Buổi sáng hôm nay cô ta chạy đến trước nhà tôi khóc lóc ầm ĩ là

thế nào? Tôi đã phải trốn tránh các người rồi, các người còn muốn thế nào

nữa? Tôi muốn ly hôn nhưng anh không đồng ý, mà anh cũng không đồng ý

chấm dứt quan hệ với cô ta, anh cam đoan với tôi rằng, giữa hai người vô cùng

trong sạch, trong sạch mà như thế này nữa à? Cô ta ly hôn rồi không về nhà

mẹ đẻ mà đi tìm anh, anh sắp xếp cho cô ta ở thôn bên cạnh tận nửa năm, vậy

mà bảo là trong sạch? Giờ cô ta còn chạy đến nhà tôi đập phá đồ đạc, mắng

tôi là không biết xấu hổ, nói cô ta đang mang thai, anh nói xem trong sạch

kiểu gì…”

Đàm Huy thấy giọng cô càng lúc càng to, sắc mặt biến đổi, sợ bị người khác

nghe thấy, vội ngăn cản cô, “Được rồi, giờ tạm đừng nói nữa”

Sau đó vội hạ giọng nói: “Có hiểu lầm gì chúng ta tới ký túc xá có được

không?”

menh/chuong-81.html]

Lý Vân lạnh nhạt nhìn anh ta, “Sợ sao? Hay là chột dạ? Tôi sẽ không theo anh

tới ký túc xá, nếu cô ta đã mang thai, vậy anh với tôi cũng không cần phải kéo

dài nữa, tôi muốn ly hôn, tôi không quan tâm anh muốn tính kế gì, cuộc hôn

nhân này cần phải kết thúc, bằng không tôi sẽ tới thẳng chỗ lãnh đạo của anh

báo cáo anh”

Đàm Huy nhíu mày nhìn cô, “Tôi và cô ấy thật sự không có gì? Chúng ta còn

chưa tới bước ly hôn này”

Lý Vân lắc đầu, cũng không buồn giải thích nữa, chỉ nói: “Không, đã tới rồi, hiện

giờ tôi vô cùng khinh bỉ anh, cuộc hôn nhân này không cần thiết phải tiếp tục.

Còn nữa, mấy năm nay tiền lương của anh đều đưa cho tôi, xem như đã thanh

toán một lần tiền phí cấp dưỡng nuôi con sau khi ly hôn”

Đàm Huy mím môi nhìn cô.

Lý Vân không hiểu rõ lắm tính tình của anh ta, cô cũng không rõ vì sao anh ta

lại khăng khăng không chịu ly hôn, nhưng cô thật sự không muốn tiếp tục dây

dưa với anh ta nữa, cho dù anh ta và cô ả kia thật sự trong sạch, cô cũng

không cần một người đàn ông như vậy, cảm thấy thật ghê tởm.

Cô đột nhiên lấy một chiếc kéo từ trong túi ra nhắm ngay vào cổ mình, ánh

mắt lạnh băng nhìn Đàm Huy.

Vẻ mặt Đàm Huy biến sắc, Kim Tố Châu đứng gần đó vẫn luôn chú ý tới Lý Vân

cũng thay đổi sắc mặt.

Lý Vân uy h**p nói: “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh,

tôi là người nói được làm được, cho dù tôi có chết, cũng phải kéo anh theo,

có cái danh bức tử vợ trước, e là sau này anh cũng không thể nào tiến xa được

đâu nhỉ?”

Đàm Huy khiếp sợ nhìn cô, cuống lên nói: “Em đừng kích động”

Sau đó khổ não gãi gãi đầu, “Nhất định phải làm đến mức này sao? Anh thừa

nhận, trước đó thật sự anh đã đưa cô ấy đi rồi, nhưng cô ấy lại quay lại, mà

anh đã nói rất rõ ràng với cô ấy rồi, cô cũng nói chỉ coi anh như anh trai, cô ấy

chỉ sợ người trong nhà…”

Lý Vân không muốn nghe những thứ này, trực tiếp cắt ngang lời anh ta, “Ly

hôn”

Đàm Huy im lặng một một chút, nhìn thẳng vào ánh mắt kiên quyết của Lý

Vân, suy sụp gục đầu xuống, “Được, ly hôn, chúng ta ly hôn, em đề ra điều kiện

gì anh cũng đáp ứng, sau này mỗi tháng anh sẽ gửi cho em một nửa tiền

lương, em bỏ kéo xuống đi”

Lý Vân nhìn anh ta, sau đó buông kéo xuống, nhưng vẫn nói: “Hy vọng lần này

anh có thể làm được, nếu làm không được, tôi sẽ chết ngay ở cổng lớn nơi

này, để cho tất cả mọi người đều biết anh đã làm gì”

Đàm Huy nhìn cô không nói câu nào.

Lý Vân xoay người đi thẳng, Kim Tố Châu lo lắng chạy tới, đỡ lấy cô ấy, sau đó

xoay đầu lạnh lùng nhìn người đàn ông phía sau, cô nghĩ một chút nhưng vẫn

không nhịn được mỉa mai: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh vợ bé được nuôi

bên ngoài chạy đến trước mặt người vợ hợp pháp mắng chửi nhục mạ

người ta, quả là sống lâu rồi thì chuyện gì cũng thấy, trước đây anh đã có

người mình thích, hà cớ gì lại phải làm khổ em gái nhà chúng tôi? Cũng đâu

phải cô ấy không thể gả cho người khác, gặp phải anh quả là xui tám kiếp”

Lý Vân kéo tay Kim Tố Châu, nói nhỏ: “Chị dâu, em muốn về nhà”

“Được”

Kim Tố Châu vội đỡ cô ấy đi ra ngoài, cũng không chào Giang Minh Xuyên lấy

một câu.

Giang Minh Xuyên vốn định nói một hai câu với Kim Tố Châu, nghe thấy lời

Kim Tố Châu nói mới nhíu mày nhìn về phía Đàm Huy, Đàm Huy từ trong phòng

bước ra, thấy bóng dáng hai người càng đi càng xa, không biết là đang nghĩ gì.

Trên đường, Lý Vân thuật lại một lần những gì mình vừa nói cho Kim Tố Châu

nghe cùng với chuyện mình uy h**p Đàm Huy, “Em sợ anh ta không đồng ý,

tính tình em cương quyết, nếu đã quyết định ly hôn, sẽ không dao động đâu”

“Không hối hận? Nhỡ đâu là hiểu lầm thì sao?”

Vừa rồi Kim Tố Châu hỏi Giang Minh Xuyên Đàm Huy là người thế nào? Giang

Minh Xuyên nói tích cách không tệ, chỉ có chút do dự không quyết đoán,

nhưng là người tốt.

Lý Vân lắc đầu, “Hiểu lầm cũng phải ly hôn, em quá chán cuộc sống kiểu

không rõ ràng như vậy rồi”

Kim Tố Châu ừ một tiếng, “Cũng được, em là người có thể làm chuyện lớn”

Ngày thường ở nhà, Kim Tố Châu cũng thường khen Giang Minh Xuyên và các

con như vậy, nhưng lần này, cô cảm thấy mình không khen sai, cô thích tính

cách quật cường và kiên quyết này của Lý Vân, những người như thế này làm

việc gì cũng sẽ có kết quả tốt.

Lý Vân cười, cho rằng Kim Tố Châu đang an ủi mình, nhưng vẫn nói: “Em biết”

Hai người đi đến đường cái, đợi một hồi lâu mới bắt được một chiếc xe khách

đi đến thành phố, sau khi trở lại thành phố, Kim Tố Châu hướng dẫn Lý Vân viết

giấy tờ cho rõ ràng, đề phòng sau này đối phương đổi ý, đặc biệt là phần đề

cập tới tài sản.

Lý Vân gật đầu, nghiêm túc nghe Kim Tố Châu nói.

Buổi tối Lý Vân không tới nhà Kim Tố Châu ăn cơm,

So với cuộc sống ồn ào náo nhiệt, cô ấy thích cuộc sống tĩnh lặng một mình

hơn, ăn cơm ở nhà mình, cô sẽ có nhiều thời gian đọc sách hơn, cũng không

tốn thời gian cho những cuộc trò chuyện.

Lúc ăn cơm Kim Tố Châu kể chuyện hồi chiều cho hai con gái, chủ yếu là muốn

nhắc nhở sau này khi hai đứa lớn lên tìm đối tượng không thể tìm người như

thế này, “Nếu thật sự trong sạch, cũng chẳng phải là chuyện tốt gì, không nhất

thiết phải đòi sống đòi chết vì một người đàn ông, cô Lý của hai đứa đã làm

rất tốt”

Phó Yến Yến cảm thấy Kim Tố Châu đã nghĩ nhiều rồi, “Mẹ yên tâm, tụi con có

ngốc cũng sẽ không làm tổn thương chính mình”

Lục Lục gật đầu, “Đúng ạ, cô Lý vẫn quá hiền lành, nếu là con, ngay từ đầu con

đã không cần em bé trong bụng, rõ ràng là sống một mình tốt hơn nhiều”

Kim Tố Châu và Phó Yến Yến nghe thấy lời này, đều khá kinh ngạc nhìn về phía

cô nhóc.

Lục Lục vẻ mặt vô tội, còn tưởng rằng mình nói sai gì rồi, “Cô Lý cũng đâu phải

bà già đâu, cuộc đời cô ấy sau này còn rất dài mà, ai biết sau này có thể gặp

được người tốt hơn hay không? Vì sao nhất định phải sinh em bé này ra vậy?

Bản thân chịu khổ, còn liên lụy tới con nữa”

Tuy rằng Kim Tố Châu cảm thấy con gái nói có lý, nhưng vẫn bảo: “Dù sao

cũng là một sinh mệnh vô tội”

“Cũng đâu phải? Em bé còn chưa ra đời mà, còn chưa biết gì cả, không sinh ra

cũng là tốt cho em bé mà, chờ sau này tìm được người ba tốt, lại đến bụng cô

Lý cũng được mà”

Kim Tố Châu nghe xong thấy buồn cười, quả nhiên là lời của trẻ con.

Nào biết con gái lớn lúc nào cũng thông minh trước tuổi lại phụ họa theo nói:

“Cũng có lý, nếu bản thân mình còn chưa biết tương lai thế nào, thì không cần

thiết phải liên lụy tới một sinh mệnh nhỏ khác”

Sau đó cô bé xoay đầu nói với Kim Tố Châu: “Mẹ, thời đại khác biệt, có đôi khi

không sinh con ra cũng là làm việc tốt”

Kim Tố Châu nghe xong, rơi vào trầm tư.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.