Bên ngoài trời đã tối hẳn. Trong không gian ngọc bội của Tinh Vũ đạo nhân,
một già một nhỏ đang đánh nhau đến khí thế ngút trời.
Là thể tu, mỗi khi vận sức, toàn thân Tinh Vũ đạo nhân nổi gân cuồn cuộn,
thân hình phồng lớn gấp đôi. Chòm râu bạc ngày thường cố ý để ra vẻ cao
thâm cũng biến mất sạch; quanh người phủ một tầng kim quang pháp thể.
Đối thủ chỉ là một tiểu anh linh, nhưng lão vừa phải bảo vệ bản thân khỏi bị
cào cấu, vừa phải nương tay kẻo làm con bé bị thương, thực sự mệt đến toát
mồ hôi. Suốt nửa buổi, trên trán đã ướt đẫm.
Tống Trường Sinh thì chẳng lo nghĩ nhiều, chớp mắt đã lại lao thẳng về phía
lão.
“Ái cha!” Tinh Vũ đạo nhân quát một tiếng. Ngay lúc ấy, thần thức của lão ở
bên ngoài chợt cảm ứng được điều gì, lập tức nhẹ nhõm cả người, vội gọi:
“Nương ngươi về rồi! Nương ngươi về rồi đó!”
Lời vừa dứt, thân hình Tống Trường Sinh đang lơ lửng giữa không trung liền
khựng lại. Khoảnh khắc sau, nó đã bị Tinh Vũ đạo nhân đá văng ra khỏi không
gian ngọc bội.
Tống Trường Sinh rơi xuống đất, mơ mơ màng màng, đang nhìn quanh thì chợt
nghe một giọng quen thuộc từ cổng viện truyền đến.
“Nương về rồi đây. Hôm nay Trường Sinh ở nhà có ngoan không?”
Oán khí quanh người tiểu cô nương lập tức tự rút vào thân, đôi mắt dần sáng
trong trẻo. Tinh Vũ đạo nhân cũng bước ra khỏi ngọc bội ngay sau đó. Lão
lườm cô nhóc không biết nghe lời kia một cái.
Thân hình đã trở lại bình thường, từ trong tay áo lấy ra bộ râu giả, cẩn thận dán
lên để khôi phục dáng vẻ đạo trưởng rồi mới đứng nghiêm trang. Vừa làm
xong, Tống Ly cũng chạy nhanh vào sân.
“Tiền bối Tinh Vũ, ngài cũng ở đây ạ?” Tống Ly hơi ngạc nhiên.
“Ừm,” Tinh Vũ đạo nhân khẽ vuốt râu giả, ra vẻ uyên thâm. “Ngươi không ở nhà,
Trường Sinh quậy phá một trận. Lão phu đành phải bồi nó hoạt động gân cốt
một chút”
“Vậy thật là làm phiền tiền bối”
Thấy tiểu viện quét tước đâu ra đấy, Tống Ly cũng không nghĩ nhiều.
“Ngươi đã trở về, lão phu cáo từ”
Tinh Vũ đạo nhân chắp tay sau lưng, thong thả rời khỏi tiểu viện. Thấy Tiểu
Trường Sinh ngơ ngác đứng yên, Tống Ly liền dắt tay bé con đi vào nhà.
“Trường Sinh đoán xem, nương mang gì ngon cho con nào?”
Trường Sinh chẳng nghĩ gì đến lời nàng nói, vừa thấy Tống Ly bước vào trong,
nó liền ôm chặt lấy chân nàng. Tống Ly cảm nhận rõ ràng thân hình nhỏ bé kia
ôm lấy mình chặt đến mức run rẩy, như thể chỉ cần nàng rời đi là sẽ biến mất
mãi mãi.
“Trường Sinh, nương chẳng phải đã về rồi sao?” Nàng nhẹ nhàng xoa đầu bé,
ngồi xổm xuống, giọng dịu dàng, “Nương nói sẽ không bao giờ bỏ con, thì nhất
định sẽ không bỏ con”
Trường Sinh chu môi, vành mắt hoe đỏ. Tống Ly bóp nhẹ đôi má trắng mềm,
khẽ dỗ, “Không khóc. Nương mang đồ ăn ngon cho con. Sau này ngày nào
cũng mang cho Trường Sinh”
Trong căn phòng tối, nén hương hồn chậm rãi cháy lên. Tống Ly bày đầy bàn
những món ngon, nhìn Trường Sinh tò mò hết nếm cái này lại thử cái kia, ánh
mắt vừa mới lạ vừa thỏa mãn khiến nàng không khỏi nhớ đến kiếp trước.
Khi ấy, mẫu thân nàng cũng từng bày đồ ăn như vậy, cùng nàng mừng sinh
nhật.
…
Hôm sau, Tống Ly lại một mình ra ngoài. Trường Sinh hôm nay không khóc
không nháo, chỉ ngồi một mình trước bàn, cầm bút lông vẽ vẽ.
Tinh Vũ đạo nhân đứng trong sân, qua cửa sổ nhìn đứa nhỏ yên tĩnh vẽ tranh,
trong lòng cuối cùng cũng an định lại.
Tại Ngũ Vị Các, hôm nay Tống Ly đến rất sớm, lại còn tự giác vào bếp phụ
chuẩn bị nguyên liệu. Trong lúc chờ khách, nàng vẫn ở trong bếp, vừa quan sát
linh thực, vừa ghi chép từng loại vào giấy.
Đám linh trù không đuổi nàng, thậm chí còn chủ động giải đáp những chỗ
nàng không hiểu. Ai trong quán cũng nhìn ra, sau màn thể hiện của dì Lưu hôm
qua, Ngũ Vị Các đang có ý bồi dưỡng Tống Ly.
Ở tiền sảnh, Lục Diễn sửa nửa ngày cái bàn, liếc thấy Tiêu Vân Hàn đang
chuyên chú xem sách, trong lòng bỗng khó chịu.
“Ngươi đọc cái gì thế?”
Hắn thò đầu qua xem, nheo mắt nhìn dòng chữ trong tay Tiêu Vân Hàn.
con/chuong-13-tieu-huynh-nguoi-khuyen-ho-dihtml]
“ Luyện Khí Nguyên Bảo các ra mắt pháp bảo mới mỗi tháng, dịch vụ bảo
dưỡng kiếm linh khảm trận pháp một đường, toàn bộ giảm sáu thành…”
Lục Diễn tặc lưỡi, giật luôn quyển sách: “Đừng tin, toàn lừa cả. Mau qua giúp
ta sửa cái ghế băng”
Tiêu Vân Hàn lập tức giật lại sách: “Ngươi sao biết là lừa? Ngươi đâu phải
luyện khí sư”
“Sao ta không biết được? Ta chính là…” Lời đến cổ họng, Lục Diễn nuốt xuống,
cứng giọng, “Dù sao, ta biết!”
Ngày kế, Tống Ly đem toàn bộ số thượng phẩm Bế Cốc Đan luyện được bán
một lượt, rốt cuộc gom đủ linh thạch mua đan phương.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, khi nàng đến quầy quen thuộc, liền phát hiện đan
phương đó… lại tăng giá.
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Sang ngày thứ ba, cuốn ghi chép của nàng trong hậu trù đã dày như một
quyển sách, vậy mà số linh thực chưa ghi hết vẫn vô kể.
Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn làm lao dịch xong còn phải vào quán làm việc. Mỗi
ngày mệt đến rã lưng mỏi chân, nhưng thể chất lại tốt hẳn lên. Không bận việc,
hai người liền tựa quầy đánh cược.
“Ngươi đoán người tiếp theo vào là nam hay nữ?”
“Nam”
“Không không, chắc là nữ”
“Vậy đoán người kế tiếp vào cửa bước chân trái hay chân phải trước?”
Tiêu Vân Hàn mím môi: “Chân phải”
“Ta cũng đoán chân phải, ngươi đoán chân trái đi”
“Chân trái với chân phải cái gì, ta cho mỗi người các ngươi một cước thì có!”
Bàn nha không biết từ đâu hiện ra: “Còn không mau làm việc!”
“Ôi trời, hôm nay Bàn ca sao nóng vậy,” Lục Diễn bị đá một cú, ôm mông rên
lên, “Tống Ly chẳng phải cũng đứng ngẩn ở kia sao!”
Trong quán chỉ còn một bàn khách. Bọn họ ăn đến bụng tròn như trống, rõ
ràng không nuốt nổi nữa, vậy mà vẫn cố nhồi.
Tống Ly thì nhìn họ thất thần. Lục Diễn ôm mông lại gần, nhỏ giọng hỏi:
“Nghĩ gì mà ngẩn người vậy?”
Tống Ly hất cằm về phía bàn khách: “Nhìn bụng họ đi”
“Hô! Ăn tròn vo thế kia, cũng thú vị đấy”
Lục Diễn đảo mắt gian xảo, dùng thần niệm truyền âm cho Tống Ly: “Như mấy
con heo béo!”
Tống Ly nhún vai, cũng truyền âm lại: “Họ rõ ràng ăn đến đau đớn”
“Loại người này nhiều lắm,” Lục Diễn nói, “Hồi trước ta theo ca ca ra ngoài ăn,
từng thấy không ít. Ca ta nói, rất nhiều tu sĩ gặp bình cảnh không đột phá
được, lại không cam tâm, liền muốn nhờ linh thực, thiên tài địa bảo mà tiến
cảnh. Lợi ích thì nhiều, dĩ nhiên họ chọn ăn”
“Loại vừa đau vừa phải ép mình ăn thế này, chắc là gấp lắm rồi, đã thành cực
đoan. Dù ngươi có khuyên cũng vô dụng, họ chẳng nghe đâu”
Nói xong, Lục Diễn xoay người, đi về phía Tiêu Vân Hàn.
“Tiêu huynh, bàn đó ăn không nổi nữa rồi. Ngươi đi khuyên chút đi, chúng ta
còn sớm về”
Tiêu Vân Hàn gật đầu “Ừ”, rồi bước tới. Chỉ một khắc sau …
“Bùm!”
Một quả đấm như chùy đồng đập thẳng vào người hắn, khiến Tiêu Vân Hàn
bay thẳng vào tường, dính chặt như cái tượng, kéo không xuống.
Lục Diễn ôm bụng cười lăn, còn đập vai Tống Ly: “Ta nói có sai đâu!”