Dù Tống Ly có là cáo mượn oai hùm, nhưng trước mặt Kim Đan chân nhân,
thím Phương cũng không dám làm càn, đành ngoan ngoãn thuật lại đầu đuôi.
“Bẩm chân nhân, nhà này là hồ yêu. Từ khi hai chị em họ tới Khánh Vĩnh huyện,
liền làm nghề chế son phấn để bán. Vì ở gần nhau nên con trai ta thường sang
giúp đỡ, lâu dần liền phải lòng con hồ yêu chị kia, ngày nào cũng chạy sang
nhà họ, việc nhà thì bỏ bê không làm”
“Ba tháng trước, nghe nói con hồ yêu chị kia mất tích, ta còn mừng thầm, nghĩ
phen này con trai ta sẽ hồi tâm chuyển ý. Ai ngờ một tháng trước, con trai ta
cũng mất tích theo. Dân phụ nghĩ rằng nhất định là hai chị em hồ yêu kia lộ ra
bản tính, bắt hết đám trai tráng trong thành đem đi ăn!”
Nói xong, thím phương còn quay đầu trừng mắt nhìn hồ yêu đứng bên cạnh.
Hồ yêu khóc đến lê hoa đái vũ, vội vàng quỳ xuống trước mặt Bàn Nha.
“Không phải như vậy đâu chân nhân! Chị em chúng ta vất vả lắm mới rời khỏi
Yêu quốc tới được Đại Càn, chính là vì không chịu nổi cuộc sống mạnh được
yếu thua nơi đó. Nay đã có thể an ổn sinh sống, làm sao chúng ta dám ra tay
với nhân tộc, tự tay đoạn tuyệt tiền đồ của mình chứ!”
“Bà ta nói chị của ngươi mất tích từ ba tháng trước, vậy khi đó vì sao nàng ấy
mất tích, ngươi còn nhớ không?” Tống Ly bỏ qua lời cầu xin của họ, chỉ hỏi
thẳng.
Hồ yêu liền quay sang nhìn Tống Ly.
“Nhớ. Chị em chúng ta xưa nay đều dựa vào nguyệt hoa để tu hành. Sau khi tới
huyện Khánh Vĩnh , địa thế nơi này bằng phẳng, chỉ có một ngọn núi ngoài
huyện là nơi tiếp nhận nguyệt hoa tốt nhất. Mỗi đêm trăng tròn, ta và chị đều
cùng nhau lên đỉnh núi tu luyện…”
“Đêm đó, tu luyện được nửa chừng, nói khát nước, muốn xuống bờ sông uống
nước. Ta không nghĩ nhiều, để chị ấy đi. Nhưng mãi đến sáng hôm sau, chị vẫn
không quay lại”
“Ta đi tìm dọc bờ sông, lật tung cả ngọn núi lên cũng không thấy tung tích. Trở
về huyện, ta lập tức báo quan, nhưng quan sai cũng không tìm được chị ấy”
“Sau đó, các vụ mất tích liên tiếp xảy ra, người mất ngày càng nhiều, cũng
chẳng ai còn để tâm đến vụ của chị ta nữa”
“Chân nhân, chị em chúng ta ở Đại Càn không nơi nương tựa, xin chân nhân
nhất định phải giúp đỡ. Nếu chị ta gặp chuyện gì, ta sẽ mất đi người thân duy
nhất…”
Người vây xem nín thở, bốn phía chỉ còn tiếng nức nở của thím phương và hồ
yêu.
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Bàn Nha bất lực nhìn sang Tống Ly. Hắn không phải kiểu đầu đất như Lục Diễn,
không dám dễ dàng hứa hẹn điều gì. Nhưng Tống Ly đã đẩy mình lên vị trí này,
hiển nhiên là nàng sẽ giải quyết.
Tống Ly bước lên một bước, nói với hồ yêu: “Chị em các ngươi làm nghề bán
son phấn, ta có thể mua một hộp không?”
Hồ yêu lau nước mắt, vội vàng đứng dậy: “Ta đi lấy ngay cho đạo trưởng”
Tống Ly mua một hộp son phấn xong, thím phương và hồ yêu vẫn nhìn nàng
bằng ánh mắt cầu khẩn.
“Chúng ta tới đây chính là để điều tra vụ mất tích. Không cần các ngươi cầu
xin, chúng ta cũng sẽ dốc hết sức. Ngươi đánh hồ yêu giữa đường cũng
chẳng giải quyết được gì, chi bằng về nhà thắp thêm vài nén hương cho con
trai, cầu trời phù hộ. Thi thể hắn còn chưa nổi lên từ rạch hào thành, chẳng
phải chứng tỏ khả năng rất lớn là hắn vẫn còn sống sao?”
Lời này của Tống Ly đánh trúng tâm can thím Phương . Bà ta không hẳn là
muốn trừng phạt hồ yêu cho hả giận, thứ bà ta thật sự mong mỏi chỉ là con
trai mình còn sống.
An ủi xong thím Phương , Tống Ly lấy bản đồ ra, hỏi hồ yêu: “Là ngọn núi nào?”
“Chỗ này” Hồ yêu chỉ vào một vị trí trên bản đồ, chính là Túc Sơn.
“Túc Sơn…” Tống Ly lẩm bẩm, “Vậy bờ sông chị ngươi tới, chính là đoạn hào
thành này”
Hồ yêu gật đầu.
“Ta biết rồi” Tống Ly cất bản đồ đi, cùng Bàn Nha rời khỏi nơi này.
Sau đó hai người tới nhà cô nương hôm trước, xác nhận son phấn do chị em
hồ yêu làm ra chính là mùi hương còn lưu lại trong phòng người mất tích.
Có được manh mối này, hai người quay về huyện nha. Tống Ly nhờ Lưu đại
nhân tìm lại hồ sơ từ ba tháng trước.
“Hồ yêu kia không nói dối. Ba tháng trước, nàng ta quả thật đã tới báo án”
Tống Ly cầm quyển hồ sơ vụ hồ yêu mất tích nói.
con/chuong-28-xuat-hien-cach-chet-moihtml]
“Hồ yêu em kia tu vi chưa tới Trúc Cơ, chị nàng ta hẳn cũng không cao hơn là
bao. Cho dù đã vào Trúc Cơ kỳ, thì làm sao có thể ngay dưới mí mắt Kim Đan
kỳ như Lưu đại nhân mà bắt đi quan sai huyện nha được?” Bàn Nha cũng đầy
nghi hoặc.
Đúng lúc này, đội vớt xác được phái ra cũng hớt hải quay về.
“Tống Ly, Bàn ca!”
Từ rất xa đã nghe thấy tiếng Lục Diễn gọi lớn.
“Hôm nay trong hào thành xuất hiện hai thi thể!”
Tống Ly và Bàn Nha lập tức đi ra ngoài. Vừa bước vào sân, cả hai đã ngửi thấy
mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Hai thi thể đều được phủ vải trắng, nhưng Tống Ly mơ hồ cảm thấy một
trong số đó có gì đó không ổn. Tiêu Vân Hàn bước tới trước, vén tấm vải trắng
trên một thi thể.
Khuôn mặt méo mó đầy vết máu hiện ra.
“Trên mặt là ngoại thương, ngoài ra còn có một đạo kình lực đánh nát ngũ
tạng lục phủ, chết vì nội thương”
Tống Ly đi vòng quanh thi thể, cẩn thận kiểm tra.
Đến thi thể thứ hai, động tác của Tiêu Vân Hàn chợt khựng lại một chút, như
thể muốn mọi người chuẩn bị tinh thần trước.
“Xuất hiện một kiểu chết mới, có hơi… đáng sợ”
Tống Ly gật đầu. Ngay sau đó, Tiêu Vân Hàn kéo tấm vải trắng ra.
Đập vào mắt là một cái đầu bị vỡ thành ba mảnh. Nhìn xuống dưới, cổ, tay
chân, thân thể… không còn chỗ nào là nguyên vẹn, hoàn toàn giống như được
ghép lại từ từng mảnh thịt vụn.
Sự việc phải quay lại lúc gần trưa. Khi ấy, đội vớt xác đã định thu dọn về nha
môn, bởi hôm nay đã tìm được một thi thể, theo kinh nghiệm thì hẳn sẽ không
còn thi thể thứ hai nữa.
Mọi chuyện bắt đầu từ việc một nha sai tiện tay kéo lên từ đáy sông một cánh
tay bị đứt lìa. Nhận ra sự việc không hề đơn giản, bọn họ lập tức lặn xuống
nước tìm kiếm.
Sau đó, ngày càng nhiều mảnh thịt vụn, mảnh sọ người được tìm thấy, dần dần
ghép lại thành hình dạng của một người đàn ông.
Tất cả mọi người đều xuống nước, tìm suốt hai canh giờ, nhưng vẫn không thể
thu thập đủ toàn bộ thi thể. Ở phần bụng của xác nam nhân được ghép sơ sài
kia, vẫn còn trống rỗng một mảng lớn.
Trong sân, tất cả những người đứng quanh thi thể đều lộ vẻ không đành
lòng nhìn thẳng.
“Kiểu chết này, đã không thể dùng ngoại thương hay nội thương để phân loại
nữa” Tiêu Vân Hàn nói.
“Tự bạo kim đan…” Tống Ly khẽ lẩm bẩm.
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng. Tống Ly chỉ vào phần bụng
trống rỗng của thi thể, nói:
“Bởi vì thịt ở vị trí đan điền bị nghiền nát quá mức, nên rất khó vớt được trong
sông, chứng tỏ nơi này chịu tổn thương nặng nhất”
“Có thể là một luồng lực cực mạnh đánh thẳng vào bụng hắn, sau đó lực
lượng bùng nổ bên trong cơ thể, chấn nát toàn thân”
“Cũng có thể là luồng lực đó kích phát kim đan trong cơ thể hắn, khiến nó nổ
tung”
“Ta nghiêng về khả năng thứ hai hơn”
“Chuyện này… sao có thể là tự bạo kim đan được chứ?” Một nha sai run giọng
nói.
“Thi thể này chỉ là một phàm nhân bình thường, căn bản không phải Kim Đan
chân nhân mà…”
“Đúng vậy, hoàn toàn không khớp…” Tống Ly khẽ nói, “nhưng những thi thể
được phát hiện trước đó, có thi thể nào là khớp với lẽ thường đâu chứ…”