Phải nói rằng, lời giải thích của Tống Ly hoàn toàn không có chút sức thuyết
phục nào, nhưng lại khiến người ta không kìm được mà suy nghĩ theo hướng
đó.
“Tự bạo kim đan, tự bạo kim đan…” Lục Diễn thậm chí còn xoa cằm, lẩm bẩm
không ngừng.
“Trong tình huống nào thì sẽ tự bạo kim đan?” Tống Ly nhìn hắn, dẫn dắt suy
nghĩ.
Lục Diễn nhướng một bên mày: “Chiến đấu?”
Tống Ly cũng nghĩ như vậy, nhưng chưa có chứng cứ, không dám khẳng định.
Lục Diễn lại sốt ruột nói: “Hai thi thể này đều chết trong hôm nay, nếu
chúng ta không đi tìm hung thủ ngay, chắc chắn sẽ còn nhiều người chết
hơn nữa”
Tống Ly gật đầu: “Chuẩn bị đi, đêm nay lên núi”
…
Trước cửa Ngũ Vị Các, một thiếu nữ mặc áo cam chống hai tay lên hông, hơi
nghiêng đầu nói chuyện với thiếu nữ áo lam đứng phía sau.
“Cái gì mà tiêu thực đan chứ, ta học luyện đan bao nhiêu năm nay, nghe còn
chưa từng nghe qua! Không biết là tên luyện đan sư tà môn nào bày ra chiêu
trò này! Lại còn chỉ bán trong Ngũ Vị Các, chỉ bán cho tán tu! Diệu Diên, hôm
nay chúng ta nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của loại đan dược rách
nát này, làm cho tên luyện đan sư tà đạo kia thân bại danh liệt!”
Từ Diệu Diên biết, danh tiếng của tiêu thực đan đã truyền tới cả Ngũ Đại Tiên
Môn, vậy hiệu quả chắc chắn không kém. Nhưng vị con gái tông chủ đứng bên
cạnh nàng đây cũng đi theo con đường luyện đan, lại đặc biệt nhạy cảm với
mấy chuyện này. Hôm nay đi theo nàng đến đây, e rằng sẽ mất mặt.
“Linh Nhi, nếu chỉ là chiêu trò thì chúng ta cần gì phải để ý? Hơn nữa trong Tán
Tu Liên Minh căn bản không có luyện đan sư nào sánh được với muội. Lỡ như
đan kiện vị tiêu thực kia làm muội ăn hỏng bụng thì sao?” Nàng dịu giọng
khuyên.
Nghe vậy, Cừu Linh cười khinh một tiếng: “Nếu thật sự làm ta đau bụng, thì lại
càng chứng minh thứ đan đó là lừa gạt! Hừ, ta thấy đám tán tu này chắc chưa
từng ăn đồ ngon, loại đan dược cấp thấp gì cũng xem như bảo bối cung
phụng!”
Không cho ai phản đối, nàng sải bước đi thẳng vào Ngũ Vị Các. Từ Diệu Diên
thấy không khuyên nổi, đành phải theo sau.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng trên tầng ba Ngũ Vị Các, một linh trù báo
cáo với dì Lưu:
“Trước đó có tin nói con gái tông chủ Trường Minh Tông dẫn theo nữ đệ tử
mới thu rời tông, không rõ tung tích. Không ngờ lại tới chỗ chúng ta. Bà chủ,
có tiếp đón không?”
Dì Lưu lật sổ sách, mí mắt cũng không nhấc lên: “Con bé đó cũng là đan tu, đã
tới vì tiêu thực đan, không cho nó lấy được thì nó sẽ không chịu bỏ qua đâu.
Cứ giả vờ không nhận ra thân phận tiên môn của họ”
“Gọi món!” Cừu Linh vỗ bàn quát.
Một linh trù mập mạp kiêm tiểu nhị cười híp mắt bước tới, đưa thực đơn cho
hai người. Cừu Linh mở thực đơn ra, chỉ liếc hai mắt đã cười lạnh một tiếng.
Để không bại lộ thân phận, nàng lén truyền âm cho Từ Diệu Diên:
“Mấy món trên này toàn là sao chép món tủ của linh trù Trường Minh Tông
chúng ta, làm sao ngon bằng linh trù của ta được?”
Từ Diệu Diên truyền âm đáp: “Tán Tu liên Minh nghèo khó, đã tới rồi thì cứ ăn
tạm đi”
“Đúng vậy, nếu không phải thấy họ nghèo khổ, ta cũng chẳng bỏ qua chuyện
Ngũ Vị Các sao chép món ăn của tông ta,” Cừu Linh tự khen mình một câu
trong lòng, “ta đúng là rộng lượng”
Nói xong chuyện riêng, Cừu Linh liên tục chỉ vào thực đơn: “Món này, món này,
món này, còn món này nữa, mỗi món cho ta một phần. Với cả cái gì gì đan
dược của các ngươi, lấy cho ta một lọ”
con/chuong-29ngon-the-nay-chac-chan-la-co-cho-them-thu-gi-dohtml]
Nàng cố ý nói mơ hồ như vậy, nhưng linh trù vẫn giữ nụ cười niềm nở.
“Đạo hữu nói tới đan chủ lực của tiệm chúng ta, tiêu thực đan phải không?”
“Đúng, cái tiêu thực gì đó” Cừu Linh mất kiên nhẫn.
“Bán có hạn,” linh trù cười hì hì, “mỗi người mỗi ngày chỉ được mua một viên”
“Hả? Cửa tiệm nhà các ngươi sao lại thế này!” Cừu Linh trừng to mắt, bật đứng
dậy, “Ta bỏ linh thạch mua đan dược của các ngươi, vậy mà chỉ bán cho ta
một viên? Các ngươi nghĩ ta không trả nổi linh thạch sao!”
“Linh Nhi, bớt giận, bớt giận” Từ Diệu Diên vội vàng đứng dậy trấn an.
Bên này gây ồn ào, khách xung quanh đều nhìn sang, còn có người bàn tán.
“Nữ tu này sao bá đạo thế, tiêu thực đan là độc quyền của Ngũ Vị Các, cả tu
tiên giới chỉ có một luyện đan sư luyện được, không bán giới hạn thì sao được,
chẳng lẽ bán hết cho họ, người khác không có mà ăn à?”
“Đúng đó, chẳng nghĩ cho người khác chút nào, thật ích kỷ!”
“Ngay cửa Ngũ Vị Các đã ghi rõ bán có hạn to đùng ra đó, trừ khi mù mới
không thấy!”
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Ban đầu Cừu Linh còn rất tức, nghe tới câu sau cùng thì sững người. Lúc tới
Ngũ Vị Các, nàng chỉ lo chê đan dược dở, thật sự không để ý cửa tiệm viết gì.
Lần này không cần Từ Diệu Diên khuyên, nàng tự ngồi xuống: “Khụ khụ, vậy
mỗi người một viên. Bản cô nương trả nổi linh thạch, mua cả Ngũ Vị Các này
cũng dư sức!”
“Xin lỗi,” linh trù mập đáp, “Ngũ Vị Các tạm thời không sang nhượng”
Cừu Linh tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Không lâu sau, các món Cừu Linh gọi được mang lên. Nàng cố ý gọi những
món trùng với Trường Minh Tông, tính bụng lát nữa sẽ mỉa mai đám trộm cắp
của Ngũ Vị Các một phen.
Nàng gắp một miếng thịt linh thú, cười lạnh, cắn một miếng nhỏ. Đồ ăn ở nơi
nghèo nàn thế này nàng không thể ăn nhiều, lỡ làm hỏng cái dạ dày quý giá
của mình thì sao!
Khi hương vị thịt linh thú tan ra trên đầu lưỡi, đồng tử Cừu Linh co rút mạnh.
Từ Diệu Diên đã ăn hai miếng, vốn định khen tay nghề linh trù của Ngũ Vị Các,
nhưng thấy vẻ mặt đầy phẫn nộ của Cừu Linh, nàng đành nén lại.
“Bình thường”
Cừu Linh lắc đầu đưa ra nhận xét, rồi nhét cả miếng thịt vào miệng, nhai kỹ lại
lần nữa.
“Cũng chỉ vậy thôi”
Nàng lại gắp sang đĩa khác.
“Cũng tạm, trình độ bình thường”