Lục Diễn lập tức nghĩ tới thi thể thứ hai ngày hôm qua.
“Hóa ra đúng là tự bạo Kim Đan, bị Tống Ly nói trúng rồi”
Dương Sóc đứng bên cạnh tò mò nhìn sang: “Tống Ly là ai?”
“Nàng ấy cùng chúng ta vào núi, nhưng giữa đường thì bị lạc mất, có lẽ bây giờ
đã quay về huyện nha gọi viện binh rồi. Nữ nhân không vào được nơi này”
“Tiên sinh của thư viện lại là nữ nhân, còn là một nữ yêu nữa” Dương Sóc nói.
Nghe vậy, Lục Diễn nhớ lại những tin tức đã trao đổi với Tống Ly hôm qua:
“Không lẽ là hồ yêu?”
“Đúng vậy, xinh đẹp lắm. Trong thư viện còn có một tên si tình suốt ngày theo
sau nàng ta, cũng chẳng sợ bị hồ yêu ăn thịt, đúng là mất trí rồi” Dương Sóc
thuận miệng nói.
Lục Diễn chớp chớp mắt: “Con trai thím Phương?”
“Không rõ, nhưng hình như hắn mất cha từ sớm, do một tay mẹ nuôi lớn”
Đi thêm một đoạn, Tiêu Vân Hàn bỗng hỏi: “Vì sao lại có cấm lệnh không được
nói sai tên mình? Thật sự có người không nhớ mình là ai sao?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Dương Sóc trở nên nặng nề hơn.
“Đây mới là điều khó nhất. Trong thư viện thường xuyên xuất hiện đủ loại ảo
cảnh, ảo ảnh, chúng sẽ dụ dỗ ngươi làm vài chuyện, nói vài lời”
“Một huynh đệ đi cùng ta, lúc tiên sinh điểm danh đã trúng bẫy ảo ảnh, nói ra
tên của người khác, ngay tại chỗ tinh hồn tan nát, hoàn toàn không còn đường
cứu vãn”
Dương Sóc thở dài bất lực: “Tóm lại, sau khi vào thư viện nhất định phải căng
thẳng tinh thần. Gặp bất cứ chỗ nào quỷ dị cũng tuyệt đối đừng lại gần, gặp
người quỷ dị cũng vậy”
“Ảo ảnh hóa thành người là lợi hại nhất. Nếu nó mở miệng bắt chuyện với các
ngươi, tuyệt đối đừng đáp lời. Một khi đã đáp lại, sẽ bị thứ ảo ảnh hình người
đó bám lấy, không dẫn dụ được các ngươi phạm cấm lệnh thì nó tuyệt đối
không chịu dừng lại”
Trong lúc mọi người nói chuyện thì đã đến trước cổng thư viện. Hôm nay thư
viện mở cửa sớm hơn thường lệ, khiến những người có mặt đều thấy bất an.
Bọn họ sống trên núi Túc Sơn này ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ cần một
chút gió lay cỏ động cũng đủ làm dựng tóc gáy.
Không biết việc vào thư viện sớm như vậy có chạm phải cấm lệnh gì hay
không, nên cả nhóm quyết định đứng chờ bên ngoài, đợi đến đúng giờ thư viện
thường ngày mở cửa rồi mới vào.
Dương Sóc lại nhắc thêm:
“Nhớ kỹ, sau khi gặp tiên sinh của thư viện nhất định phải chào hỏi. Nếu không
chào, các ngươi sẽ không nghe được nội dung bài giảng hôm nay, chỉ có thể
nhờ người khác thuật lại, như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian học thuộc”
Lục Diễn lập tức thấy đau đầu: “Lại học thuộc nữa…”
Ở Tán Tu Liên Minh bị Tinh Vũ đạo nhân ép học thuộc, ra ngoài làm nhiệm vụ
còn bị vị tiên sinh quái dị của thư viện ép học thuộc tiếp, ai tới cứu hắn với……
Đến giờ, mọi người lần lượt tiến vào thư viện. Khi vào trong phòng, chỉ thấy
một thiếu nữ áo trắng đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía họ, trên tay cầm
một quyển cổ tịch, đọc rất chăm chú.
Mà tiên sinh của thư viện – Yến Châu thường ngày cũng hay mặc áo trắng,
nên lập tức có người hướng về bóng lưng thiếu nữ kia mà chào hỏi.
“Tôn Cường bái kiến tiên sinh”
“Lý Đại Hải bái kiến tiên sinh”
“Mạc Thương bái kiến tiên sinh”
Nghe vài câu, Tống Ly mới phản ứng lại, hình như những người này đang chào
mình, nàng liền quay người lại.
“Lục Diễn bái kiến tiê… tiê…” Lục Diễn ngây người ra.
Đám người đứng chật ở cửa cũng sững sờ, lập tức bắt đầu xì xào bàn tán nhỏ.
Trong thư viện, ngoài vị tiên sinh dạy học thì không thể xuất hiện nữ nhân
khác, vậy chỉ còn một khả năng duy nhất.
Ảo ảnh hình người!
Ngay tức khắc, mấy người vừa chủ động chào Tống Ly mồ hôi lạnh túa ra.
Ảo ảnh hình người trong thư viện bây giờ càng lúc càng xảo quyệt, vậy mà
dùng cách này để dụ bọn họ chủ động bắt chuyện, đúng là khó lòng phòng bị!
Xong rồi, lần này bị ảo ảnh bám lấy rồi, phải làm sao đây!
con/chuong-34-luc-dien-can-than-bi-nang-ta-me-hoachtml]
Đúng lúc mọi người sợ đến run như cầy sấy thì “ảo ảnh” kia lại chủ động lên
tiếng.
“Lục Diễn, Tiêu Vân Hàn,” Tống Ly hỏi, “đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Câu nói này vừa dứt, có người thở phào nhẹ nhõm, có người lại tê cả da đầu.
Lục Diễn chậm rãi liếc sang Tiêu Vân Hàn, hai người đều toát mồ hôi lạnh, âm
thầm truyền âm cho nhau.
Tiêu Vân Hàn: Đừng trả lời lời của ảo ảnh.
Lục Diễn: Nhưng vừa rồi ta đã chào nàng rồi, còn chào dở dang nữa…
Tiêu Vân Hàn: Cứ giả vờ như chưa chào.
Lục Diễn: …Có tác dụng không?
Tiêu Vân Hàn: Không rõ.
“Các ngươi đứng chặn ở đây làm gì?” Giọng nói của Yến Châu đột nhiên vang
lên từ bên ngoài.
Đám đông lập tức xôn xao, từng tiếng chào hỏi nối tiếp vang lên. Tiêu Vân Hàn
cũng kéo Lục Diễn đang toát mồ hôi lạnh, cùng nhau chào Yến Châu.
Mọi người nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình. Tống Ly nhìn đám người
động tác đồng loạt kia, đợi Yến Châu bước vào rồi cũng học theo:
“Tống Ly bái kiến tiên sinh”
YếnChâu khẽ gật đầu với nàng, ánh mắt nghiêm nghị lại: “Tìm chỗ ngồi đi”
Lục Diễn (truyền âm): Ảo ảnh bắt chước Tống Ly thì thôi đi, đến cả tên cũng
bắt chước, thật không biết xấu hổ.
Tiêu Vân Hàn (truyền âm): Ảo ảnh mà còn có thể tương tác với tiên sinh thư
viện, đây là cấm lệnh mới à?
Tống Ly liếc nhìn chỗ ngồi của những người khác trong phòng, rồi đi thẳng
xuống hàng ghế cuối cùng.
Bởi vì nơi này gần giá sách nhất, nàng đã hỏi Yến Châu rồi, sách trên đó có thể
tùy ý đọc. Hơn nữa, Tống Ly liếc mắt là nhận ra ngay, toàn bộ đều là cổ tịch
thượng cổ, giá trị không thể đo đếm.
Trong lòng nàng thậm chí nảy sinh một ý nghĩ: đợi nàng học thuộc hết sách
trong Thiên Ẩn Thư Viện này rồi hãy đi làm nhiệm vụ. Nhưng cũng chỉ dám
nghĩ vậy thôi, dù sao nơi này lúc nào cũng có thể xảy ra án mạng.
Cùng lúc đó, Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn – cũng vừa hay chọn hàng ghế cuối lại
vô cùng sợ hãi.
Lục Diễn (truyền âm): Nàng nàng nàng đi tới rồi, đúng như Dương Sóc nói,
nàng bám lấy chúng ta rồi!
Tiêu Vân Hàn (truyền âm): Đừng nhìn nàng, cẩn thận bị nàng mê hoặc!
Lục Diễn lập tức nhìn thẳng phía trước, cổ cứng đờ, không dám xoay dù chỉ
một chút. Tống Ly kỳ quái liếc nhìn hai kẻ bị dọa sợ như chó con kia một cái.
Yến Châu bắt đầu giảng bài, còn Tống Ly thì lật đọc cổ tịch. Những thứ giảng
trên lớp, nàng vừa rồi đã học thuộc hết rồi.
Ban đầu Lục Diễn còn mở to mắt nghe giảng, nhưng chẳng mấy chốc đầu óc
đã đặc quánh, mí mắt cũng càng lúc càng nặng, suýt nữa thì ngủ gật.
Đột nhiên bên cạnh có người đá một cú, khiến hắn giật mình tỉnh lại. Lục Diễn
dụi mắt, ngáp một cái, lén truyền âm.
Lục Diễn: Tiêu Vân Hàn, may mà ngươi đá ta tỉnh lại, nếu không ta còn không
biết ngủ gật trên lớp có phạm cấm lệnh hay không…
Không có ai đáp lại.
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Lục Diễn: Tiêu Vân Hàn?
Hắn quay đầu nhìn sang bên phải, hướng Tiêu Vân Hàn. Tên này lại đang gục
trên bàn, ngủ ngon lành!!
Khoan đã, nếu Tiêu Vân Hàn đang ngủ, vậy vừa rồi là ai đá mình?
Trên chân trái vẫn còn cảm giác tê tê sau cú đá, Lục Diễn nuốt khan một cái,
cứng đờ quay đầu sang bên trái.
Tống Ly đang chống nửa đầu, nheo mắt quan sát hắn. Hai tên này hôm nay rốt
cuộc bị làm sao vậy?
Chỉ vừa chạm mắt, Lục Diễn đã như gặp quỷ, vội vàng quay phắt đầu lại, lúc
này hắn hoàn toàn hết buồn ngủ, thậm chí còn cảm nhận được từng luồng gió
lạnh âm u thổi sang từ bên trái…
Thấy Lục Diễn ôm hai tay run lẩy bẩy, Tống Ly tiện tay đóng cửa sổ bên cạnh
lại.
Lục Diễn chớp chớp mắt. Sao đột nhiên lại không lạnh nữa, chẳng lẽ ảo ảnh đã
rời đi rồi?