Hắn tiến lên gõ cửa: “Khang Khang, bố về rồi, đi gọi dượng ra mở cửa đi”
Âm thanh bên trong tạm dừng một chút, ngay sau đó nghe thấy tiếng chạy huỳnh
huỵch, tiếng gọi mơ hồ truyền đến.
“Dượng ơi dượng ơi! Bố cháu về rồi!”
“Dượng mau mở cửa đi! Bố cháu về rồi!”
Từ Đông Thăng cười một cái, nghe giọng hình như con lại lớn thêm chút nữa.
Đoan Chính chạy ra mở cửa, ba đứa nhỏ chui qua nách anh, ôm chặt lấy chân
hắn, mồm năm miệng mười “Bố ơi con nhớ bố lắm”.
Từ Đông Thăng không thể bế một lúc ba đứa, lần lượt bế từng đứa lên hôn một
cái.
Nhìn thấy vợ đang mỉm cười đứng sau cánh cửa, cũng muốn ôm cô, nhưng nghĩ
đến mình mấy ngày không tắm rửa, hôi rình, cô chắc chắn sẽ chê.
“Chúng ta chuyển đồ trước đã, Trương Dương còn phải chạy về nữa”
Lúc đi qua thành phố, Từ Đông Thăng đã bảo Cục Đá về nghỉ ngơi trước.
Để Tiểu Hồng và mẹ Từ trông coi phía trước, Mỹ Anh cũng đi theo cùng nhau hỗ
trợ chuyển hàng.
Lần này hàng nhiều, chất đầy cả hai nhà kho ở sân sau.
Mẹ Từ tò mò: “Chỗ này toàn là quần áo à?”
“Không phải, là băng vệ sinh”
“Cái gì băng vệ sinh?”
Mẹ Từ chưa dùng bao giờ nên không biết, nhưng Mỹ Anh và Tiểu Hồng biết chứ,
từng dùng vài lần, sau đó tiệm hết hàng các cô cũng không mua được nữa. Lại
quay về dùng dải vệ sinh tự làm, kiểu gì cũng thấy không thoải mái, nhất là vào
mùa hè, lại phải giặt tay, vừa phiền phức vừa ghê.
“Ông chủ, lần này mình bán bao nhiêu tiền? Tôi muốn mua trước mấy gói!”
“Tôi cũng muốn!”
Lâm Tuệ đã thông điện thoại với Từ Đông Thăng, biết giá nhập, mở miệng nói:
“Vẫn là 1 đồng một gói đi”
“Vâng!”
Mẹ Từ chẳng hiểu đầu đuôi gì, Lâm Tuệ giải thích cho bà, bà cảm thấy không thể
chấp nhận được.
Chuyện tế nhị của đàn bà con gái, sao có thể tùy tiện nói ra ngoài, đàn ông còn
đang ở đây mà! Chẳng biết xấu hổ chút nào!
Hơn nữa, ai mà chẳng tự làm dải vệ sinh? Cũng giống như tã lót vậy, dùng xong
giặt sạch phơi khô, lần sau lại dùng tiếp, chẳng tốn mấy đồng.
Bây giờ vì tiết kiệm chút phiền phức mà bỏ ra 1 đồng mua thứ này, dùng một lần
rồi vứt, đây chẳng phải là chê tiền nhiều quá sao?
Cái gì mà vệ sinh với không vệ sinh, khỏe mạnh với không khỏe mạnh, bao nhiêu
người dùng dải vệ sinh mấy chục năm nay, có thấy ai bệnh chết đâu.
Theo bà thấy, đây là cái cớ của mấy ả đàn bà lười biếng.
Phụ nữ có cùng suy nghĩ như mẹ Từ chiếm đa số, chỉ có những người từng trải
sự đời và rủng rỉnh tiền bạc mới dám bỏ tiền ra mua.
Đàn ông ngại xem, phụ nữ ngại dùng. Lô hàng này, khó bán đây.
Nhưng Lâm Tuệ không vội, chưa đến lúc.
Buổi tối về đến nhà, Từ Đông Thăng đi tắm rửa cạo râu, Lâm Tuệ nấu cho hắn bát
mì dưa chua. Dùng mì sợi, đơn giản.
Lúc Từ Đông Thăng đi ra, phát hiện bọn trẻ đã tìm được quà của mình.
Quà cho hai thằng con trai thật khó mua, đồ chơi gì cũng không thiếu, hắn tiện tay
mua hai cái mũ quân đội nhỏ màu xanh lục, bên trên có ngôi sao năm cánh màu
đỏ.
vat/chuong-279-do-phu-nu-kho-banhtml]
Từ Đông Thăng chỉnh lại mũ cho chúng, lại đeo thêm cái cặp sách nhỏ: “Bát Lộ
quân (bộ đội) nhí, đi giúp bố đưa đồ nào”
Khang Khang ưỡn ngực ngẩng đầu: “Phục vụ nhân dân! Muốn đưa cái gì ạ?”
“Xì ——” còn ra dáng phết, Từ Đông Thăng tìm ra hai chiếc đồng hồ điện tử, chia
ra bỏ vào hai cái cặp của chúng.
“Này, cầm sang biếu ông bà nội, mỗi người một cái, cứ bảo là bố mua quà năm
mới, bảo với ông bà là năm nay không có lì xì nhé”
“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Hai thằng nhóc vung tay lên, gọi đại quân chó con chạy sang nhà cũ.
À, chó con thiếu mất lão đại Nhất Nhất, đã bị đưa ra cửa hàng rồi.
Từ Đông Thăng ôm con gái vào lòng, kẹp hai cái kẹp tóc lấp lánh lên tóc con bé:
“Đẹp quá!”
An An đưa tay sờ sờ, cười tít mắt, tụt xuống khỏi đùi bố, cũng muốn chạy ra
ngoài: “Con muốn đi tìm anh!”
“Chậm thôi kẻo ngã!”
Lâm Tuệ bưng mì lên, vừa đặt xuống, đột nhiên không kịp đề phòng bị người ta
kéo một cái, ngồi lên đùi hắn.
“Cuối cùng cũng không có ai quấy rầy, cho anh hôn một cái”
Như con sói đói, Từ Đông Thăng hôn cô chùn chụt dính đầy nước miếng.
Thỏa mãn rồi mới bắt đầu ăn.
“Cơm ngoài hàng thế nào cũng không bằng cơm nhà”
Lâm Tuệ gắp thức ăn cho hắn: “Ừ, vậy anh cũng phải nhớ, hoa nhà thế nào cũng
thơm hơn hoa dại bên ngoài”
Có rất nhiều người đi công tác bên ngoài đều đi mát xa tìm phụ nữ giải quyết nhu
cầu, đặc biệt là đám tài xế đội vận tải, quả thực là một bầu không khí ô trọc,
không biết Trương Dương có dính không.
Đã làm vợ chồng bao nhiêu năm, Từ Đông Thăng cũng hiểu ý cô nói gì, đút cho
cô một miếng mì, cười nói: “Đương nhiên rồi, hoa nhà mình xinh đẹp thế này, nhìn
cũng chẳng thèm nhìn hoa dại bên ngoài lấy một cái”
Hai người đang vừa ăn vừa tán tỉnh buồn nôn, thì nghe thấy giọng mẹ Từ.
“Mày mua đồ đắt tiền thế này cho cha mẹ làm gì? Lại còn mua tận hai cái” Bà
hấp tấp đi vào, cha Từ đi theo phía sau, tay cứ vuốt ve chiếc đồng hồ mãi.
Làm con trai đương nhiên nghe ra được mẹ đang vui, chỉ là xót tiền thôi.
“Cái này là đồng hồ điện tử, không đắt đâu, một cái có mấy đồng, là mua bên
ngoài, người ta bán hàng không rõ nguồn gốc”
Nghe nói có mấy đồng, ông bà yên tâm hẳn, nhưng lại nghe hàng không rõ nguồn
gốc, tim lại thót lên: “Thế có đeo ra ngoài được không?”
“Mẹ không nói ai biết là hàng không rõ nguồn gốc? Đây là hàng xa xỉ con trai mẹ
trăm cay ngàn đắng mua từ thành phố lớn về đấy!”
Mẹ Từ cười hở cả lợi: “Đúng đúng đúng, hàng xa xỉ”
Hai người quay người lại đi ra ngoài, nhìn dáng vẻ chắc là ăn cơm xong đi tiêu
cơm tiện thể tìm bạn già chém gió. Cũng không biết đề tài này có thể chém
được mấy tiếng đồng hồ.
Từ Đông Thăng nói với theo một câu: “Kìa, năm nay ăn tết không có lì xì đâu
nhé!”
Bóng dáng hai ông bà đi nhanh thoăn thoắt, bước chân nhẹ tênh, như sợ bạn già
ngủ sớm mất, chẳng buồn quay đầu lại nhìn hắn: “Không có thì thôi, có cái này là
đủ rồi!”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Tuệ hỏi hắn: “Không rõ nguồn gốc kiểu gì?”
“Hầy, anh nói bừa đấy, đoán là hàng lậu theo tàu thuyền về, giá rẻ, lại không cần
phiếu”
Từ Đông Thăng chỉ vào trong túi: “Bên trong còn hai cái, Tết mang sang biếu cha
mẹ vợ”
Lâm Tuệ thấy hắn càng ngày càng chu đáo, vui vẻ gắp thêm mấy đũa thức ăn vào
bát hắn: “Mai em làm món ngon cho anh ăn”