Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 289: Tập tành buôn bán



“Xem quần áo không các bác các cô ơi? Toàn là mẫu mới nhất từ Dương Thành

đấy”

Bà Trương thuê người đóng một cái giá treo quần áo bằng gỗ, bày sạp ngay đối

diện công viên nhỏ phía sau khu nhà tập thể, ngày thường người qua kẻ lại tấp

nập vô cùng.

“Bà Trương, sao bà cũng đi làm hộ kinh doanh cá thể thế này?”

Có người quen bà Trương lấy làm lạ: “Con gái con rể bà chẳng phải có công ăn

việc làm tử tế sao? Sao bà lại làm cái nghề này?”

Nhớ năm xưa chồng bà Trương mất vì bệnh, một mình bà thân cô thế cô nuôi con

gái khôn lớn, đã nếm trải bao nhiêu sự coi thường, giờ nghe vài câu đàm tiếu thì

có sá gì.

Bà còn cười, hào sảng đáp: “Tôi làm cái này ấy à? Người già phải vận động,

không thì dễ sinh bệnh. Tôi cứ ăn cơm tối xong là ra đây dọn hàng một lúc, coi

như đi bộ tiêu cơm”

Bà bác kia cười ha hả, không nói gì thêm.

“Bà cũng vừa ăn no ra đây đi bộ à? Có muốn xem quần áo không? Đây đều là

hàng lấy từ cửa hàng quần áo nhà thằng Ba Từ đấy, chất lượng tốt mà lại đẹp”

Bà bác kia quả thật vừa ăn no xong, rảnh rỗi sinh nông nổi: “Cửa hàng nhà thằng

Ba Từ á? Để tôi xem nào”

“Giá cả cũng giống ở tiệm chứ?”

“Giống hệt, cái áo người già bà đang cầm trên tay ấy là 3 đồng 5 hào”

“Ái chà, tôi đi bộ nên không mang tiền, tối về đưa bà sau được không?”

Bà Trương giằng lấy cái áo treo lại lên giá: “Tôi già rồi hay quên lắm, tối không

biết mấy giờ mới về, dù sao cũng gần nhà, bà về lấy tiền rồi qua đây mua, tôi giữ

hàng cho”

Bà bác kia hừ lạnh một tiếng, ngoáy mông đi về. Bà ta nhất định phải đi rêu rao

chuyện bà Trương bày sạp bán quần áo cho cả khu biết, thật chẳng biết xấu hổ!

Bà Trương cũng chẳng thèm để ý, cái ngữ già mồm thích chiếm tiện nghi ấy mà,

mua đồ toàn nợ dai, trả tiền thì không sòng phẳng, da mặt dày như thớt.

“Bà ngoại!”

Bà Trương vừa ngồi xuống cái ghế gấp nghỉ một lát thì nghe thấy tiếng cháu gái.

Tiểu Vũ lao tới ôm chầm lấy bà ngoại, bi bô mấy chữ: “Bà ngoại, đi bộ”

Ý là hôm nay đi bộ sao không rủ cháu đi cùng.

Bà Trương cười ha hả, vỗ lưng cháu: “Bà ngoại đợi cháu ở đây mà”

Lý Khải Thành ăn cơm xong lại vào sở làm việc, anh không có ý kiến gì chuyện

mẹ vợ bày sạp. Nhưng người nhà họ Lý vẫn chưa biết chuyện này, nếu biết thông

gia ở đây làm mất mặt đứa con trai tiền đồ của họ, không biết sẽ thế nào.

Lương Thanh hỏi: “Mẹ, thế nào rồi? Có người mua không ạ?”

“Mới ra mà, chưa có mấy người xem, dù sao cũng coi như đi bộ, hóng gió ngoài

trời cũng tốt”

vat/chuong-289-tap-tanh-buon-banhtml]

Đối diện là công viên nhỏ, có người đang khiêu vũ kìa, náo nhiệt lắm.

“Quần áo này bán thế nào hả bà?”

Vừa dứt lời thì có người đến hỏi, bà Trương đứng dậy đón khách: “Áo người già 3

đồng 5 hào một chiếc, bộ đồ thể thao 8 đồng”

Lương Thanh dắt Tiểu Vũ đi dạo một vòng công viên đối diện, quay lại thì thấy mẹ

đã bán được một chiếc áo người già và hai bộ đồ thể thao.

Từ khi mẹ đẻ sang trông cháu giúp mấy năm nay, Lương Thanh hiếm khi thấy bà

cười vui vẻ như vậy, còn thoải mái hơn cả hồi lén lút đầu cơ trục lợi trước kia, dù

sao đây cũng là tiền kiếm được một cách quang minh chính đại.

“Cho dù một ngày chỉ bán được hai ba cái, cũng kiếm được một hai đồng, một

tháng tính ra còn nhiều hơn tiền lương của con đấy! Đến lúc đó mẹ cho cháu gái

tiền tiêu vặt!”

Nhắc đến tiền lương của mình, Lương Thanh lại thấy nghẹn lòng.

Chỉ được cái danh tiếng thì có ích gì, tiền kiếm được còn ít hơn cả hộ kinh doanh

cá thể. Cô ấy không dám tưởng tượng mẹ mình chỉ ăn hoa hồng mà một tháng đã

được chừng ấy, thế thì nhà A Tuệ một tháng kiếm được bao nhiêu?

Vừa khéo, Lâm Tuệ đã tính toán rồi, trừ đi tiền vốn quần áo của nhà Cẩu Tử, ba

cửa hàng bình quân mỗi tháng mang lại cho cô gần 3000 đồng lợi nhuận.

“Một cửa hàng nuôi ba đời”, câu ngạn ngữ này cấm có sai! Cửa hàng chính là cái

máy in tiền.

Hoàng Thục Hoa từng gọi điện về thôn, để tránh bị nghi ngờ, Lâm Tuệ chỉ nói là

bạn mình gọi tới.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Người trong thôn đều biết vợ chồng họ làm ăn bên ngoài, bạn bè nhiều vô kể, nên

cũng không nghĩ ngợi gì.

Lúc vợ chồng Hoàng Thục Hoa mới đến Dương Thành, Từ Đông Thăng lại dẫn

người qua nhập hàng một chuyến, đưa Cẩu Tử đi làm quen mối lái, đến lần thứ

hai nhập hàng thì để Cẩu Tử tự mình qua đó giao dịch là được.

Từ Đông Thăng chuyển tiền sang bên đó, Cẩu Tử nhận tiền là đi lấy hàng, đợi xe

của Trương Dương đến nơi là bốc hàng lên xe quay về, tiết kiệm được rất nhiều

thời gian và chi phí thuê xe, dù sao thuê xe tính theo ngày cũng không rẻ chút

nào.

Cẩu Tử nhập hàng cùng với Từ Đông Thăng, còn bản thân hắn thì đi khắp hang

cùng ngõ hẻm bày sạp bán lẻ. Dương Thành rộng lớn, người đông đúc, hắn cũng

kiếm được kha khá.

Tháng thứ hai Cẩu Tử theo xe tải của Trương Dương về quê. Nói với bên ngoài

là hai vợ chồng đi làm công, tiền xe đắt quá nên chỉ một người về thăm con.

Ban đầu hai vợ chồng mới đi, Đến Đến khóc khản cả giọng, ông bà dỗ dành mãi

mới nín. Đến tháng thứ hai, khi Cẩu Tử về nhà, thằng bé đã không còn nhớ hắn

nữa, ánh mắt đầy vẻ lạ lẫm, không chịu cho bế.

Thế là Cẩu Tử chua xót đến rơi nước mắt, quay lại kể với Hoàng Thục Hoa thì lại

bảo con ăn ngon ngủ ngon, béo lên rồi, giục bố mẹ mau về.

Hoàng Thục Hoa không rõ tình hình, chỉ thấy con ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Có Cẩu Tử giúp đỡ, gánh nặng trên vai Từ Đông Thăng nhẹ đi không ít, dù sao

một tháng đi tỉnh ngoài một chuyến cũng vất vả lắm.

Tháng Năm, chợ nông sản thành phố sau hơn một năm đập đi xây lại bắt đầu

truyền ra tin tức mời thầu.

Tiệm cơm của họ được gọi là “Nhà ăn nhỏ”, công nhân, cai thầu và cả lãnh đạo

đều thích tới ăn, Từ Đông Thăng chẳng cần phải tạo quan hệ gì cũng nắm được

tin tức trực tiếp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.