Ba vết trảo xuất hiện trên lưng Thiệu Cương, hai nông một sâu. Móng vuốt xé
toạc, trực tiếp khoét đi một mảng lớn máu thịt. Trên không trung, thân thể
hấp hối ấy cùng những bông bông trắng bay tán loạn, rơi xuống nhanh chóng.
Bông bông trắng tinh bị máu tươi chảy ra nhuộm đỏ. Thiệu Cương dốc hết
sức lực, cố gắng với tay giữa không trung.
Sao lại làm bẩn rồi nhỉ.
“Sao lại… làm bẩn rồi nhỉ…”
Trong tay hắn siết chặt nắm bông đã thấm máu, dùng chút sức lực cuối cùng,
lao về phía yêu tộc ở cánh trái.
“Bày trận! Che chắn cho tướng quân!”
Một tiếng hô khác vang lên giữa hàng ngũ tướng sĩ Đại Càn. Một nửa tướng sĩ
lập trận, một nửa còn lại làm yểm hộ.
Trong đám người, một gương mặt thanh niên định bay lên phía trước giữ trận,
nhưng bị người phía trước đẩy ra phía sau.
“A Tĩnh, lui ra sau!”
Người thanh niên không cam lòng, nhưng vẫn lùi về phía sau trấn trận. Cùng
lúc đó, giọng nói của Kỷ Quân An vang lên.
“A Tĩnh là ta bế từ một thôn làng bị yêu tộc đồ sát mang về. Khi mới tới quân
doanh, nó còn bé tí, thân thể lại luôn yếu ớt. Ta nói thôi thì cho nó tu hành vậy,
nhưng nó cũng chẳng có thiên phú tu luyện, tu bao nhiêu năm rồi mà vẫn chỉ ở
Kim Đan trung kỳ”
“Nhưng người trong quân doanh đều nói đứa nhỏ này có phúc. Cả thôn đều bị
yêu tộc giếc sạch, chỉ mình nó sống sót. Người ta bảo, đại nạn không chết,
ắt có hậu phúc”
“Khi ra chiến trường, bọn họ cũng hay trêu chọc nó, nói để người có phúc đi
giữ trận nhãn phía trước. Thực ra mọi người chỉ muốn rèn luyện nó thôi”
“Nhưng A Tĩnh chưa từng giữ được trận nhãn dù chỉ một lần, lâu dần, nó cũng
không dám đứng ở tiền phương nữa”
Nói đến đây, Kỷ Quân An không nói thêm lời nào, trong lòng Tống Ly cũng mơ
hồ dâng lên một dự cảm chẳng lành. Lại một đợt viện quân của yêu tộc kéo
tới. Làn sóng yêu thú ồ ạt lao về phía đại trận, chỉ trong chớp mắt đã sắp xông
tan toàn bộ trận thế.
Ngay lúc này, một bóng người gầy gò từ phía sau bỗng lao thẳng lên trước,
trực diện nghênh đón yêu triều.
“A Tĩnh, ngươi làm gì vậy!”
“Thằng nhóc thối, mau quay lại cho ta!”
“A Tĩnh! Không được kháng lệnh quân!”
Giữa những tiếng quát liên hồi ấy, bóng dáng gầy gò kia không hề do dự. Đám
yêu tộc xông tới vốn tưởng rằng gã thanh niên này chỉ là tự tìm đường chết,
cho đến khi chúng nhìn thấy ánh kim quang kinh người tràn ra từ đôi mắt hắn.
Linh lực khổng lồ đang ngưng tụ điên cuồng trong đan điền của thanh niên.
Yêu tộc dẫn đầu biến sắc, lập tức lui lại: “Không ổn, hắn muốn tự bạo!”
“A Tĩnh! Đừng làm chuyện ngu xuẩn, mau cút về đây—”
Tiếng gào phía sau đã bị gió cát nuốt chửng. Trên không trung, khóe miệng
thanh niên chậm rãi cong lên.
Kim quang chói mắt bùng nổ giữa trời cao, kèm theo những mảnh thịt vỡ vụn
không còn hình dạng, mạnh mẽ ép làn sóng yêu tộc lùi lại mấy chục mét. Khi
kim quang tan đi, đại trận phía sau đã hoàn toàn thành hình.
Người đàn ông xương cốt thép đá rắn rỏi đưa tay quệt mạnh nước mắt trên
mặt, ngẩng đầu nhìn trời, lớn tiếng hô lên: “A Tĩnh, thằng nhóc thối, lần này
cuối cùng ngươi cũng giữ được rồi!”
Tống Ly cảm nhận được giọt lệ lạnh lẽo trượt dài trên gò má mình đó là Kỷ
Quân An đang khóc.
Trận chiến này kéo dài rất, rất lâu, lâu đến mức mây nơi chân trời cũng bị
nhuộm đỏ.
Các tướng sĩ lần lượt ngã xuống, Phong Kỳ Lân sau khi dốc cạn chút sức lực
cuối cùng cũng gục ngã. Đến cuối cùng, trên chiến trường mênh mông ấy,
phía Đại Càn chỉ còn lại một mình Kỷ Quân An.
Đầu mũi ngân thương gãy nát, mài thành côn; côn lại gãy, hóa thành kiếm,
cuối cùng cũng chẳng biết đã cắm vào tim của yêu tộc nào.
Quân kỳ Đại Càn nhuốm máu được truyền qua tay hết người này đến người
khác, cuối cùng dừng lại trong tay Kỷ Quân An.
Đại quân yêu tộc vây ông hết vòng này đến vòng khác. Một mình ông cô độc
đứng trên núi xác, kiệt sức chống đỡ quân kỳ.
con/chuong-48-nhat-dinh-khong-phu-su-pho-thachtml]
Ánh dương đỏ sẫm rơi xuống chữ “乾” cổ xưa trên quân kỳ. Kỷ Quân An ngẩng
đầu nhìn, trong miệng lẩm bẩm hết lần này đến lần khác.
“Ta tên Kỷ Quân An, là con dân Đại Càn, đến đây vì đẩy lùi quân yêu tặc”
“Ta tên Kỷ Quân An, là con dân Đại Càn, đến đây vì đẩy lùi quân yêu tặc”
“Ta tên Kỷ Quân An, là con dân Đại Càn, đến đây vì…”
“Ta tên Kỷ Quân An… là con dân Đại Càn”
“Ta tên… ta là… Đại Càn…”
U Khư Lang Vương trọng thương, nghiến răng nhìn chằm chằm bóng dáng nửa
quỳ trên núi thây kia.
Chờ thêm chút nữa, chỉ cần chờ thêm chút nữa thôi. Đợi đến khi tinh hồn ông
hoàn toàn tan biến, hắn sẽ có thể hưởng dụng thân thể quý giá ấy!
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, kẻ toàn thân đẫm máu ấy đã lao thẳng về
phía hắn. Quân kỳ trong tay quét bay toàn bộ yêu tộc cản đường. Trong chớp
mắt, quân kỳ đâm thẳng vào giữa mi tâm U Khư Lang Vương. Trong ánh mắt
kinh hãi tột độ, quân kỳ bị rút ra, máu tươi vẽ nên một đường cong chói mắt
giữa không trung.
Kình lực lưu lại trong cơ thể U Khư Lang Vương ngay sau đó bùng nổ. Yêu
vương từng cao quý vô song, trong nháy mắt đã bị xé nát thành từng mảnh
trên chiến trường.
Kỷ Quân An cầm quân kỳ, đôi mắt trống rỗng, vẫn dựa vào bản năng cuối cùng
mà vung quân kỳ, từng bước từng bước ép đám yêu tộc trước mặt phải lùi về
phương nam. Cứ thế tê dại chiến đấu không biết bao lâu, cuối cùng ông cũng
cùng lá quân kỳ phấp phới kia, rơi từ trên không xuống.
Trong khoảnh khắc rơi xuống, ánh mắt ông vô thức nhìn về phương bắc. Nhìn
cái gì, chính ông cũng không biết.
Chỉ là không còn thấy ải Già Nam nữa, ông bỗng cảm thấy vô cùng an tâm.
…
Trên tường thành Già Nam Quan, quân kỳ Đại Càn tung bay trong gió. Vị quân
vương tóc bạc nhìn chằm chằm về phương nam.
“Bọn họ nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ bình an trở về, đúng không?”
Ông lặp đi lặp lại thì thầm, lặp đi lặp lại hỏi.
Nhưng phía sau, không một ai trả lời. Chớp mắt, đã là bể dâu biến đổi.
…
Túc Sơn.
Gương mặt người trên bụng hồ yêu đã hoàn toàn biến mất, sợi thanh khí cuối
cùng cũng theo gió tan đi.
Tống Ly chợt hoàn hồn, bên tai dường như vẫn còn vang vọng giọng nói cuối
cùng của Kỷ Quân An.
“Đứa nhỏ, nếu có thể, hãy thay ta đi một chuyến đến kinh đô, nhìn lại tấm bia
Trường Sinh của Kỷ sư”
“Đệ tử Tống Ly, nhất định không phụ sự phó thác”
Cát vàng đầy trời tan đi, Tống Ly cũng lập tức kiệt sức, chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi tỉnh lại, nàng đã ở trong huyện nha Khánh Vĩnh. Lục Diễn, Tiêu Vân Hàn và
Bàn Nha đều canh bên giường nàng.
Thấy nàng tỉnh, Lục Diễn đang ngồi dưới đất lập tức đứng bật dậy.
“Tống Ly, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi. Nhưng vừa rồi còn đang bình thường
mà, sao chớp mắt đã tinh thần không chống đỡ nổi, ngất xỉu luôn vậy?”
“Ta… ta đã đi một chuyến về mười vạn năm trước, Khải Thiên Địa,” những hình
ảnh kia vẫn không ngừng hiện lên trong đầu Tống Ly, “chiến trường tập kích”
Lục Diễn không nói gì, chỉ há hốc miệng đến mức có thể nhét vừa một quả
trứng gà. Sau khi đại trận trên Túc Sơn được dỡ bỏ, Bàn Nha đã tìm được Tống
Ly bọn họ, cũng nghe Lục Diễn kể lại trọn vẹn toàn bộ quá trình.
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Lục Diễn nói rằng sợi tinh hồn cuối cùng của vị tiền bối kia đã ban cơ duyên
cho mỗi người bọn họ, chỉ duy nhất bỏ sót Tống Ly, người thể hiện xuất sắc
nhất.
Giờ xem ra, tuyệt đối không phải như lời Lục Diễn nói. Vị tiền bối ấy không hề
bỏ sót Tống Ly, mà là đã đem tất cả những gì cuối cùng mình có thể làm, đều
để lại cho nàng.
Nhưng đó là cơ duyên của người khác, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, bèn nói:
“Lần này các ngươi hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, thật khiến người ta ngoài ý
muốn. Hai ngày tới xử lý xong chuyện ở huyệnKhánh Vĩnh , ta sẽ đưa các
ngươi đến phủ quận chủ để kết toán thù lao”