“Đi thôi, đưa mọi người sang đối diện xem cửa hàng chúng ta mở”
“Được” Hoàng Thục Hoa đã tò mò về cửa hàng mới của họ từ lâu, nghe nói
không giống lắm với cửa hàng trên huyện.
Từ chợ đi bộ sang, chưa đầy mười phút là tới. Vừa đúng giờ cơm trưa, trong tiệm
đông nghịt người.
Cả nhóm chưa vào cửa, mới đứng ở ngoài nhìn, đã có không ít khách quen chào
hỏi Từ Đông Thăng.
“Ông chủ Từ năm mới vui vẻ nhé, lại đưa vợ con ra ngoài chơi đấy à?”
“Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ, lâu rồi không thấy các bác qua chơi” Từ Đông
Thăng giao con cho Lâm Tuệ trông, đi vào tiếp đón họ: “Thế nào, đồ ăn nhà chúng
tôi có hợp khẩu vị không?”
“Hợp, sao lại không hợp! Tay nghề lão Hoàng đúng là không chê vào đâu được,
càng ngày càng ngon, cơ mà sao giá đồ ăn nhà cậu càng ngày càng đắt thế?”
Từ Đông Thăng cười ha hả: “Bây giờ lương công nhân đều tăng, giá đồ ăn cũng
phải tăng theo chứ. Hơn nữa, mấy món chay nhà chúng tôi rẻ thế còn gì, vài xu
một hào là được một muôi to rồi”
Ông Ngô bĩu môi, trên tay cầm hai hộp cơm nhôm: “Các cậu làm món mặn thơm
như thế, chẳng phải cố ý câu dẫn người ta thèm ăn sao. Ai mà nỡ để dành bụng
không ăn món mặn để đi ăn mấy món chay kia chứ”
Cũng là do trong tay có tiền cả, chứ công nhân bình thường thì đâu có chuyện
“nỡ hay không nỡ”, chỉ cần có chút thịt thà lấp đầy bụng là tốt rồi, thi thoảng thêm
phần trứng xào đã là sang.
Từ Đông Thăng cười xòa, tán gẫu đông tây với họ, còn nhận lấy hộp cơm giúp họ
múc thức ăn, hòa mình với khách hàng.
Cẩu Tử trước kia đã biết anh Ba khéo ăn nói, giờ nhìn càng giống ông chủ lớn,
trong lòng thầm ngưỡng mộ.
Mắt Hoàng Thục Hoa lại dán chặt vào Hoàng Vĩnh Minh đang múc cơm, đây là lần
đầu tiên cô thấy kiểu tiệm cơm như thế này. Mười mấy khay thức ăn mặn xào sẵn,
bên cạnh dán giá, bán theo muôi, giống hệt căng tin múc cơm vậy.
Cục Đá thu xong phần tiền cuối cùng, đi ra cửa: “Bà chủ có muốn vào trong ngồi
chút không?”
Lâm Tuệ lắc đầu: “Không ngồi đâu, để dành chỗ cho khách”
Bình Bình và An An kéo Cục Đá sang một bên, lấy tay che miệng, tự cho là làm
thế thì mẹ sẽ không nghe thấy: “Chú Cục Đá, bọn cháu muốn ăn mì tôm”
Cục Đá cười cười, không bao giờ mắc bẫy, cậu ta biết rõ quy tắc nhà ông chủ,
không cho trẻ con ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy.
Cậu ta nhìn vẻ mặt thất vọng của bọn trẻ: “Trong tiệm hết mì tôm rồi”
Cậu ta nói cũng không phải nói dối. Trong dịp Tết, rất nhiều đứa trẻ có tiền lì xì
trong túi, thường xuyên chạy tới mua. Trẻ con ăn sống, người lớn úp nước sôi, cả
người lớn lẫn trẻ con đều không cưỡng lại được sức hấp dẫn của mì tôm.
Đến thành phố một chuyến, Hoàng Thục Hoa càng thêm tin tưởng việc để Cẩu Tử
theo anh Ba học làm ăn.
Hiện tại cửa hàng trên trấn cũng bán rồi, Cẩu Tử bắt đầu tính toán, chủ động đề
nghị với Từ Đông Thăng là hắn vẫn sẽ đi Dương Thành hỗ trợ nhập hàng. Hơn
nữa hắn ở bên đó kiếm được nhiều hơn so với bán hàng ở quê.
Ông bà nội Cẩu Tử lại bắt đầu khóc lóc ỉ ôi, khó khăn lắm mới về được, giờ lại
đòi đi.
Cẩu Tử hứa với họ cứ hai tháng sẽ về một lần, hai ông bà già lúc này mới tạm
yên tâm.
Hoàng Thục Hoa ở nhà trông con, thường xuyên sang nhà Lâm Tuệ cùng xem TV
nghe đài.
“. Ngày 26 tháng 4 năm 1988, hàng vạn quần chúng nhân dân thành phố Hải
Khẩu đã đến trước cửa chính quyền tỉnh, cùng nhau chúc mừng tỉnh Hải Nam
được thành lập”
vat/chuong-299-hai-nam-lap-tinhhtml]
Tay đang nặn sủi cảo của Lâm Tuệ khựng lại, hôm nay là ngày trọng đại Hải Nam
lập tỉnh.
Hoàng Thục Hoa chẳng có cảm giác gì, dù sao tỉnh đó cách họ xa tít tắp, ngày
thường cũng chẳng mấy khi nhắc đến cái tỉnh tận cùng phía Nam này, nghe qua
rồi thôi, không để trong lòng.
Nhưng Lâm Tuệ thì khác, cô bắt đầu tính toán kế hoạch mua nhà mới.
Nhưng hiện tại tiền trong tay còn thiếu xa.
Đối với đại bộ phận người dân mà nói, mỗi tháng họ kiếm được hơn ngàn đồng
đã là chuyện vô cùng ghê gớm, nhưng trước nhà ở thương mại (chung cư thương
mại), con số đó vẫn chẳng đáng nhắc tới.
“Tan học rồi à? Vất vả cho chủ nhân và các chủ nhân nhỏ nhà ta quá”
Lúc bọn trẻ tan học, hoặc là đi cùng các anh chị hàng xóm về, hoặc là đợi bố cùng
về.
“Oa! Hôm nay có sủi cảo ăn!”
An An còn chưa kịp bỏ cặp sách xuống đã chạy tới ngồi vào cái ghế nhỏ của
mình.
Từ Đông Thăng xách con bé lên, bắt phải rửa tay trước mới được ăn cơm.
Hôm nay Lâm Tuệ gói sủi cảo nhân nấm hương thịt gà to đùng, nước dùng rắc
tôm khô và hành hoa, mùi thơm nức mũi.
Từ Đông Thăng một hơi ăn hơn ba mươi cái sủi cảo, còn uống một bát canh to
tướng.
“Sủi cảo hôm nay ngon không?”
“Ngon ạ!” Sức ăn của bọn trẻ không bằng người lớn, nhưng mỗi đứa cũng ăn
được bảy tám cái.
Lâm Tuệ gắp một cái sủi cảo đưa tới bên miệng Từ Đông Thăng: “Ông chủ làm
thêm cái nữa nhé”
Từ Đông Thăng há miệng ăn xong, xoa cái bụng căng tròn, hơi nheo mắt lại: “Em
lại có chuyện gì cần chi tiền à?”
Hai người đã là vợ chồng già tám năm rồi, nói một câu hơi thô tục thì cô vừa
chổng mông lên là Từ Đông Thăng đã biết định đánh rắm kiểu gì.
Trừ phi có chuyện cần tiêu tiền lớn, chứ bình thường cô đâu có ân cần như vậy.
Lâm Tuệ cười cười, vừa lúc hàng xóm sang xem TV, cô kéo Từ Đông Thăng vào
trong phòng.
“Tiệm cơm trên thành phố hiện tại kiếm được ngày càng nhiều, em thấy có thể mở
thêm một cái ở huyện. Còn cửa hàng quần áo ở huyện có thể mở thêm một cái
trên thành phố, buôn bán nhất định sẽ tốt hơn ở huyện”
Từ Đông Thăng nhíu mày: “Hai cửa hàng ở chợ nông sản còn chưa đủ à? Chẳng
phải bảo muốn hoãn lại một chút sao?”
Tốc độ một năm mở hai ba cái cửa hàng, quá nhanh.
“Chúng ta để tiền ở nhà cũng chẳng sinh ra tiền, nhưng cửa hàng thì có thể sinh
ra tiền. Bất kể là huyện hay thành phố, chúng ta đều đã đi qua một lần rồi, hiện tại
chỉ là mở rộng con đường này ra thôi. Chỉ cần tăng lượng hàng nhập, chia cho hai
cửa hàng mới là được”
Ban ngày cô đã tính toán một khoản, chỉ cần không mua tủ lạnh và quạt điện hay
mấy đồ lớn, thì cửa hàng chưa đến nửa năm là có thể thu hồi toàn bộ vốn.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Trong vòng hai năm, cô chắc chắn có thể tích cóp được một khoản tiền nữa.