Khí chất anh ta lạnh lùng, như thể vừa bước xuống từ bàn mổ, ít nói ít cười.
Khi ánh mắt chạm phải Triệu Tình, vẻ lạnh lùng dịu đi đôi chút: “Có khách à?”
Lâm Tuệ theo bản năng đứng dậy, Triệu Tình kéo cô ngồi xuống: “Không cần câu
nệ thế đâu”
“Đây là chồng chị, Liên Thanh. Vị này là Lâm Tuệ, vợ chú Tiểu Từ hàng xóm cùng
ba đứa con, mang bánh đường đỏ (táo đỏ) sang biếu chúng ta, ngon lắm, anh
nếm thử xem”
Lúc Triệu Tình nói chuyện, Liên Thanh vẫn luôn nhìn cô ấy, cuối cùng mới quay
sang gật đầu với Lâm Tuệ: “Cảm ơn cô”
Gia đình họ khách khí quá, Lâm Tuệ thấy hơi mất tự nhiên, cứ như thể cô mang
sang không phải bánh táo đỏ mà là bánh tiên vậy.
“Không làm phiền anh chị dùng cơm nữa, mẹ con em về trước đây”
Triệu Tình có ấn tượng rất tốt với Lâm Tuệ, cô ấy gật đầu: “Lần sau chị em mình
lại nói chuyện nhé”
“Vâng”
Lúc Lâm Tuệ ra cửa, vô tình quay đầu lại, thấy Liên Thanh chẳng hề động đến đĩa
bánh táo đỏ trên bàn, mà bưng bát cơm lên, mặt không đổi sắc ăn món thịt kho
khoai tây do Triệu Tình nấu.
Cũng không biết bát cơm đó có sống sượng hay không, chỉ biết trong mắt anh ta
ánh lên ý cười.
“Mẹ ơi, đây là xe gì thế ạ?” Khang Khang cẩn thận sờ vào cái “đại gia hỏa” đang
đỗ ven tường.
Lâm Tuệ hoàn hồn: “Đây là xe hơi con (ô tô con), đắt lắm đấy, một chiếc phải vài
vạn đồng”
Cô không khỏi chép miệng, chủ nhà mình đúng là giàu thật, nhưng tiếp xúc lại rất
thoải mái, không thấy vẻ coi thường hộ kinh doanh cá thể.
“Vài vạn đồng là bao nhiêu tiền ạ? Xe máy của bố có đắt bằng cái này không?”
Thường Thường kiễng chân nhìn vào trong xe.
Lâm Tuệ lắc đầu, giáng cho bọn trẻ một cú sốc lớn: “Một chiếc xe này ít nhất mua
được mười cái xe máy của bố con”
Thường Thường lập tức rụt tay sờ cửa kính xe về, quay đầu hỏi mẹ: “Bao giờ bố
mới mua được xe như thế này ạ? Trời mưa cũng có thể đưa bọn con đi chơi”
Lâm Tuệ cười: “Tối nay bố về con hỏi bố xem”
Từ Đông Thăng bận đến tối mịt mới về, Lâm Tuệ đã cho bọn trẻ ăn cơm no nê.
“Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn ở tiệm rồi”
Hắn ngồi ngâm chân, Thường Thường chạy tới hỏi: “Bố ơi, bao giờ bố mới mua
được một chiếc xe hơi con?”
Khang Khang cũng mong chờ nhìn hắn: “Có xe hơi, sau này chúng ta không cần
đi tàu hỏa nữa phải không ạ?”
“Sao tự nhiên lại hỏi cái này? Các con nhìn thấy xe hơi ở đâu?”
Lâm Tuệ bật mí: “Hôm nay thấy xe của bác sĩ Liên hàng xóm, bọn trẻ thích mê”
Đàn ông tuổi nào mà chẳng mê xe.
Từ Đông Thăng lúc trước nhìn thấy cũng động lòng, hắn vừa lau chân vừa nói:
“Con trai à, bố con cũng muốn sớm lái xe hơi đưa các con đi hóng gió lắm, nhưng
mà xe đó đắt khiếp người”
An An thắc mắc: “Nhà mình không có tiền ạ? Bố không kiếm được nhiều tiền thế
sao?”
Từ Đông Thăng mím môi, rầu rĩ thở dài, sao cứ có cảm giác có vô số người đang
đẩy hắn đi kiếm tiền thế này.
Lâm Tuệ nín cười bên cạnh, cái này không phải cô dạy đâu nhé.
“Người ta là chủ nhiệm Liên xuất thân quân y, là chuyên gia được bệnh viện Nhân
dân số 1 thành phố đặc biệt mời về, nghe nói nhà ở Kinh Thị cũng thuộc hàng
trâm anh thế phiệt, mình so sao được”
Lâm Tuệ ngạc nhiên: “Kinh Thị á? Nghe giọng không nhận ra”
“Nghe nói anh ấy vì muốn ở bên cô giáo Triệu nên chủ động xin chuyển từ Kinh
Thị về đây, đã sống ở đây gần mười năm rồi, khẩu âm mất từ lâu”
Nghe như một câu chuyện tình yêu lãng mạn, nhưng Từ Đông Thăng cũng không
biết nhiều, chỉ nghe ngóng được mấy chuyện bên lề này thôi.
vat/chuong-320-nha-giau-thuc-thuhtml]
Thường Thường thở dài: “Haizz, nhà mình nghèo quá, xem ra chỉ có thể nhìn
người ta lái xe hơi thôi”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Từ Đông Thăng liếc xéo nó, nghèo á? Nhà nghèo nào mà con cái trắng trẻo mũm
mĩm tay đeo vòng bạc như nó? Nhà nghèo nào mà ngày nào cũng ăn thịt, đá
bóng, lại còn được ngồi xe máy?
An An kéo tay anh cả, cái đầu nhỏ bắt đầu nảy số: “Mai chúng mình sang tìm anh
Trời Nắng chơi đi, bảo anh ấy sau này ngồi xe thì cho chúng mình đi ké một tí.
Chúng mình không ngồi lâu đâu, chỉ lên ngồi chơi một lúc thôi cũng được”
Lời này nghe mà Lâm Tuệ thấy thương, mặt Từ Đông Thăng nhăn như quả táo
tàu khô: “Được rồi được rồi, bố già này sẽ bán mạng kiếm tiền mua xe cho các
con”
Con đường kiếm tiền của bố còn dài, bọn trẻ quyết định áp dụng biện pháp nhanh
gọn nhất.
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, chúng chạy tót sang tìm Liên Kình đá bóng.
Lâm Tuệ thấy ngại: “Có làm phiền Tiểu Kình học bài không chị?”
Cô giúp việc nhà họ Liên đã đi làm lại, bưng ra một đĩa táo gọt sẵn.
Triệu Tình bật TV, trả lời cô: “Không phiền đâu, thằng bé từ nhỏ tính tình đã giống
bố nó, lạnh lùng lãnh đạm, ngày thường chẳng có bạn bè nào đến tìm, nên cứ
cắm đầu làm bài tập, làm xong thì tự học trước bài mới, nhảy cóc hai lớp rồi, bố
nó không cho nhảy nữa”
Lâm Tuệ thầm cảm thán, không biết ngày nào con trai cô mới mang lại cho cô nỗi
phiền não “ngọt ngào” này đây.
Triệu Tình cười: “Chị nói trộm với em nhé, chị với bố nó đều biết thằng bé không
thích đọc sách viết chữ đâu, khổ nỗi tính nó sĩ diện, không chịu chủ động đi tìm
bạn chơi. Giờ con nhà em sang chơi là vừa đẹp, mặt nó thì lạnh tanh thế thôi chứ
trong lòng đang mở cờ đấy”
Lâm Tuệ lúc này mới yên tâm, thấy cô ấy vừa cầm một quyển sách, bìa sách lật
ngược, là sách giáo khoa tiếng Anh.
Hóa ra cô ấy dạy tiếng Anh, giỏi thật, cô một chữ bẻ đôi cũng không biết.
Triệu Tình hỏi cô ngày thường làm gì giếc thời gian?
“Em trông ba đứa nhỏ, thỉnh thoảng ra cửa hàng ngó nghiêng, thời gian còn
chẳng đủ dùng ấy chứ”
Giếc thời gian cái gì, hận không thể xẻ một người làm hai để dùng.
“Cửa hàng ăn uống nhà em à? Nghe nói làm ăn tốt lắm”
Lâm Tuệ đáp: “Có tiệm cơm, còn có cửa hàng quần áo nữa”
“Nhà em còn bán cả quần áo?” Triệu Tình ngạc nhiên, chỉ biết nhà cô làm ăn
uống, còn lại không rõ lắm.
“Mở một cửa hàng bán buôn quần áo ở phố Tam Tinh ạ”
“Hóa ra cửa hàng ở phố Tam Tinh là của nhà em à, các cô giáo trong văn phòng
chị từng đến đó mua quần áo, đẹp phết đấy”
Lâm Tuệ cảm thấy nói chuyện với Triệu Tình tâm trạng rất tốt, cô ấy luôn biết cách
tiếp chuyện, lại còn khen ngợi trực tiếp, khiến người ta cảm thấy chân thành.
Hai người càng nói chuyện càng tâm đầu ý hợp.
Mấy cậu nhóc đá bóng ngoài sân mồ hôi nhễ nhại, An An thì mải mê nhặt bóng
cho các anh không biết mệt, cô giúp việc nhà họ Liên mang mấy cái khăn mặt mới
ra cho chúng lau mồ hôi.
Bữa trưa Triệu Tình giữ cả đám lại ăn cơm.
Tay nghề cô giúp việc nhà họ Liên đúng là miễn chê, chẳng kém đầu bếp nhà
hàng là bao.
Triệu Tình gắp thức ăn cho An An, trong lòng thực sự thích cô bé này, ăn cái gì
cũng ngon miệng.
Lúc Lâm Tuệ dẫn con về, Liên Kình còn tiễn ra tận cửa.
Về đến phòng mình, An An đột nhiên đắc ý: “Hôm nay anh Trời Nắng vui lắm đấy
ạ, tuy anh ấy không nói gì, nhưng con biết, chắc chắn anh ấy muốn ngày mai
chúng con lại sang chơi”
“Bọn con thân thiết hơn rồi, là có thể lên xe chú Liên chơi!”
Lâm Tuệ nhìn An An hí hửng, đột nhiên muốn Từ Đông Thăng về mà xem, hắn mà
không nỗ lực kiếm tiền mua xe, con gái rượu sắp bị xe nhà người ta câu đi mất
rồi.
Bàn tính của An An đánh tanh tách, ngày nào cũng sang nhà họ Liên ăn chực
uống chực, kết quả chú Liên lái xe đi công tác, mãi đến khi họ về quê vẫn chưa
về. Kế hoạch đi ké xe phá sản.
Xuân qua hè tới, sau khi vụ thu hoạch kết thúc, chính quyền huyện đột nhiên ném
ra một quả bom, khiến mấy con phố xôn xao cả lên.
Khu phố cũ trong huyện được quy hoạch lại, dự định phá bỏ con phố của họ để
xây dựng một công viên lớn.