Từ Đông Thăng bình tĩnh suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Chúng tôi cũng thấy
được thành ý của lãnh đạo, vì huyện thành có thể phát triển tốt hơn, cá nhân chịu
thiệt chút lợi ích cũng không có gì”
Tim lãnh đạo rốt cuộc cũng thả về lồng ngực, nóng lòng hẹn hắn ngày hôm sau
tới đo đạc ký hợp đồng luôn, chỉ sợ nửa đường xảy ra biến cố.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lúc Từ Đông Thăng về nhà cảm giác chân đi cứ như đang bay.
“Mẹ ơi! Anh hai đáng ghét, cứ giành với con!”
Từ Đông Thăng cười, mấy đứa nhỏ ở nhà lại bắt đầu cãi nhau.
An An kêu xong, ngay sau đó nghe thấy Thường Thường lớn tiếng phản bác:
“Bụng em nhỏ thế kia, có ăn hết đâu, anh ăn giúp em một miếng thì làm sao!”
“Ăn không hết em để cho anh cả ăn, cho cậu út ăn, cứ không cho anh ăn đấy!”
“Hứ! Đồ keo kiệt! Về sau anh có cái gì cũng không cho em ăn!”
“Các con đang ăn cái gì đấy?” Từ Đông Thăng dắt xe máy vào sân, không đợi bọn
trẻ trả lời, hắn đã ngửi thấy mùi mì tôm thơm nức.
“Ba đã về! Bọn con đang ăn mì tôm”
Chỉ nghe tiếng không thấy người đâu, Từ Đông Thăng dựng xe xong, đi vào nhà
chính, chỉ thấy bọn nó từng đứa hai tay ôm chặt bát của mình, sợ bị người khác
cướp mất.
“Anh rể”
Trong bát Lâm Hoành cũng có mì tôm thơm ngào ngạt, cậu dùng đũa cẩn thận
cuốn cuốn, mới bỏ vào miệng nhai.
Từ Đông Thăng vỗ vỗ lưng cậu: “Qua đây lúc nào thế?”
“Sáng nay anh cả đạp xe đưa em tới”
Cậu nhóc năm nay thi đại học, để cậu yên tâm ôn tập, đã mấy tháng rồi không tới
cửa tiệm. Sau khi thi xong, Lâm Tuệ bảo cậu về nhà ở một thời gian, tiện thể giúp
trong nhà thu hoạch lương thực mới.
Từ Đông Thăng nhìn về phía góc nhà, quả nhiên có một bao tải lương thực, chắc
là đồ ăn của Lâm Hoành.
Lâm Tuệ bưng một nồi mì trộn ra, chia làm ba bát lớn, là cho người lớn ăn. Còn
có một đĩa thịt kho tàu lớn, màu sắc đỏ au, tỏa ra mùi thơm mê người.
Bọn nhỏ kích động: “Là thịt kho tàu!”
“Không được cãi nhau, mẹ gắp cho các con” Lâm Tuệ gắp vào bát ba đứa nhỏ
mỗi đứa ba đến năm miếng.
Hôm nay cô hiếm khi đồng ý cho Lâm Hoành lấy tiền lương của mình đi tiệm tạp
hóa mua ba gói mì tôm, nấu ra cho bọn nhỏ một lớn ba nhỏ chia nhau ăn.
Ba đứa nhỏ ăn một bát là đủ rồi, sức ăn của Lâm Hoành hiện tại ngang ngửa Từ
Đông Thăng, ăn xong một gói mì tôm còn phải ăn thêm một bát mì trộn lớn nữa
mới đủ.
Bọn nhỏ trong miệng nhai miếng thịt kho tàu béo mà không ngấy, vui sướng lắc lư
người, trông y hệt bản sao thu nhỏ của Từ Đông Thăng.
Hắn nhìn vợ con, trong lòng thỏa mãn, mệt mỏi trong người phảng phất tan biến
trong nháy mắt.
Rửa tay xong ngồi xuống bàn, hắn cầm đũa gắp một miếng vào bát, dễ dàng tách
phần mỡ và nạc ra, sau đó gắp phần thịt nạc cho vợ: “Hôm nay đi mua thịt à?”
vat/chuong-325-thi-dau-truong-cao-danghtml]
“Không có, là anh cả mang thịt ba chỉ tới, trong thôn có người mổ heo, anh ấy
mua không ít, em thấy ngon nên làm thịt kho tàu”
“Anh cả cũng khách sáo quá” Trước mặt con cái, Từ Đông Thăng không nhắc tới
chuyện giải tỏa, hắn bưng bát lên, vừa ăn vừa hỏi: “Cậu út có thành tích chưa?
Thi đậu trường nào?”
Lâm Hoành húp sùm sụp hết sạch nước mì tôm trong bát, một giọt cũng không
chừa, sau đó mới cười trả lời: “Không đậu đại học, thi được vào một trường cao
đẳng trên thành phố, giấy báo trúng tuyển đã nhận được rồi”
Từ Đông Thăng nhướng mày, gắp cho cậu một miếng thịt mỡ dày: “Khá lắm! Nhà
ta chỉ có cậu là học nhiều nhất!”
Mỗi năm người thi đậu đại học chỉ có nhiêu đó, cho dù là ở thành phố, có thể thi
đậu cấp ba, thi đậu cao đẳng đã là rất giỏi, càng miễn bàn ở trong thôn nơi nơi
đều là người mù chữ.
Lâm Hoành kẹp miếng thịt mỡ, ăn ngấu nghiến, vui rạo rực. Cậu tuy rằng không
thích đọc sách, nhưng chị ba nói, chị ấy về sau chỉ cần người có văn hóa hỗ trợ
quản lý cửa hàng, cậu đã học đến đây rồi, học thêm hai năm nữa cũng chẳng sao.
Lâm Tuệ mở miệng: “Học cao đẳng có thể học được kỹ thuật thực dụng, cậu ở
trường học cho đàng hoàng, chúng ta ở thành phố cũng có cửa tiệm, cậu học
xong ra trường chị sẽ giữ chỗ cho cậu trong tiệm”
Lâm Hoành kinh hỉ cực kỳ: “Anh chị mua cửa tiệm trên phố lúc nào thế? Em cũng
không biết”
“Không có việc gì nói nhiều thế làm gì, về sau cậu cũng phải nhớ kỹ, im lặng mới
phát tài lớn biết không? Đừng có cái gì cũng bô bô ra ngoài”
“Vâng vâng! Chị ba, em nghe chị hết!”
Lâm Hoành căn bản không biết mình nên học chuyên ngành gì, là chị ba nói với
cậu ngoài chuyên ngành tin tức đang hot, thì chọn tài chính, kế toán và máy tính
đều rất tốt.
Cậu đều điền hết, cuối cùng được chuyên ngành máy tính của trường trên thành
phố trúng tuyển.
Có rất nhiều người giống cậu, căn bản không hiểu máy tính là cái gì, cho nên áp
lực cạnh tranh nhỏ, cậu cũng là miễn cưỡng đủ điểm qua.
Bọn họ ở bên này nói chuyện, ba đứa nhỏ bên kia suýt đánh nhau.
Khang Khang gắp một miếng thịt kho tàu từ bát mình bỏ vào bát An An. Không đợi
con bé phản ứng lại, đã bị Thường Thường ở bên cạnh trộm mất.
An An tức đến phồng cả má, Khang Khang giơ nắm đấm đe dọa thằng hai, nếu
còn bắt nạt em gái nó sẽ bị đánh!
Tuy là nghịch ngợm nhưng Thường Thường cũng không dám chọc anh cả, Khang
Khang cao to sức lớn, ở trường học đến học sinh lớp 3-4 cũng đánh không lại
nó.
Lâm Tuệ làm như không thấy mấy động tác nhỏ của chúng, lại gắp vào bát mỗi
đứa một miếng thịt, lúc này mới yên tĩnh trở lại.
Năm nay Quyên Quyên và Tú Tú, hai cô bé cũng như nguyện thi đậu sơ trung
(cấp 2), tuy là trường sơ trung công xã nhưng các cô bé cũng rất vui.
Nghỉ hè, lũ trẻ đều ra tiệm hỗ trợ làm việc, đợi tối về còn có thể chạy đi xem tivi
một tiếng đồng hồ.
Cả phòng lớn bé chen chúc trước tivi, Từ Đông Thăng không nhịn được, để bát
đũa lại cho lũ trẻ rửa, sau đó kéo vợ vào buồng.
Khang Khang nhìn bóng lưng cha mẹ, lại nhìn Bình Bình An An ngồi bất động
trước tivi, nó thở dài, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, dùng gáo múc nước vào
chậu lớn.
Bà nội nó định giúp nhưng bị nó từ chối.
Vì mẹ nó nói, nếu để người già làm giúp, về sau sẽ không còn mỗi ngày một hào
tiền tiêu vặt nữa.
Nó còn muốn để dành tiền tiêu vặt mua tiểu thuyết võ hiệp nữa chứ!