Cậu cầm một cuốn sổ, viết viết vẽ vẽ trên đó, tính toán thu nhập mấy tháng nay.
“Cậu út, đây là tiền cháu vay cậu” Từ Quốc Vinh viết một con số, sau đó lại viết
thêm một con số nữa: “Đây là thu nhập của chúng ta mấy tháng nay, trong đó có
ba phần là của cậu”
Lâm Hoành nhướn mày: “Chẳng phải lúc đầu đã thống nhất là trừ chi phí đi, cậu
hai cháu tám sao?”
Dù sao cậu cũng chỉ phụ trách phân phối hàng ở thành phố, hơn nửa công việc
còn lại đều do cháu trai làm.
Từ Quốc Vinh lắc đầu: “Cậu út, cháu phát hiện trước đây cháu đã đánh giá thấp
năng lực của cậu rồi. Mấy tháng nay, số lượng lượt tải bài hát trên mạng tăng
chóng mặt, đều là nhờ công lao của cậu cả”
“Cháu không giống ba cháu, cháu không keo kiệt thế đâu” Cậu vừa nói vừa tiện
thể dìm hàng ông bố mình một phen.
Lâm Hoành lắc đầu: “Cháu là cháu ruột của cậu, hai cậu cháu hợp tác không cần
tính toán chi li thế. Cháu cứ trả cho cậu chút tiền công vất vả là được rồi”
Đừng coi thường một phần này, hiện tại số lượng chưa lớn thì chưa thấy gì,
nhưng chờ đến lúc tính bằng hàng vạn, thì đó không phải là con số nhỏ.
“Thế sao được! Cháu là người công tư phân minh! Cậu út cứ cầm lấy đi, sau này
chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn”
Lâm Hoành trầm mặc, vẫn đang cân nhắc có nên nhận hay không. Dù sao cháu
trai kiếm tiền cũng không dễ dàng.
Đột nhiên Từ Quốc Vinh quàng tay qua cổ cậu út, cười hì hì, trông y hệt một gian
thương.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Hoành cảm thấy cháu trai tuy ngoại hình giống chị mình, nhưng cái tính
nghịch ngợm láu cá này lại giống hệt anh rể, cậu lập tức cảnh giác.
Không ngờ đối phương lại bất ngờ hỏi chuyện công việc, bầu không khí trong
chốc lát trở nên nghiêm túc.
“Cậu út, cậu thấy công việc này của cháu có triển vọng không?”
“Rất tốt”
Lâm Hoành đã suy nghĩ về vấn đề này, dù là một lĩnh vực xa lạ, nhưng với sự
nhạy bén của mình, cậu cũng nhận ra đây tuyệt đối là một xu hướng lớn.
Bước sang năm 2004, giới trẻ khắp hang cùng ngõ hẻm đều cầm trên tay chiếc
máy nghe nhạc mp3 nhỏ gọn, đeo tai nghe, bên trong toàn là các bản nhạc thịnh
hành.
Vào quán net, 10 người thì ít nhất 5 người đang nghe nhạc hoặc xem video ca
nhạc. Ngoài ra còn có 3 người chơi game, mà nhạc game cũng là thứ không thể
thiếu.
99% giới trẻ đều chạy theo trào lưu, tâm lý đám đông rất mạnh. Cho nên việc phát
nhạc “oanh tạc lỗ tai” lúc trước có thể nhanh chóng để lại ấn tượng trong lòng mọi
người, thậm chí khơi gợi sự tò mò của fan hâm mộ muốn tìm hiểu thông tin về
người hát.
Có ấn tượng ban đầu rồi, lần sau ra bài mới sẽ thuận lợi hơn nhiều so với việc bắt
đầu từ con số không.
Cho nên Lâm Hoành tỏ vẻ rất tin tưởng vào sự nghiệp của cháu trai.
“Cháu cũng thấy thị trường này tiềm năng rất lớn, cho nên cậu út có muốn gia
nhập đội ngũ mới của cháu không? Cùng nhau xây dựng phòng làm việc của
riêng chúng ta”
Từ Quốc Vinh đã mở lời thì càng nói càng trôi chảy, bắt đầu thổi gió bên tai:
“Người tài giỏi thường nhiều việc, làm nhiều hưởng nhiều. Cậu út, cậu không thấy
ở vị trí hiện tại cậu hơi dậm chân tại chỗ sao?”
Lâm Hoành im lặng nghe cậu nói.
“Cậu đã phát huy gần hết giá trị bản thân rồi, trong giới kinh doanh thành phố này
ai mà không biết danh tiếng Lâm Hoành. Nhưng vị trí của cậu ở công ty đã thuộc
hàng quản lý cấp cao, muốn tiến thêm bước nữa khó càng thêm khó. Mà cậu hiện
tại đang độ sung sức, mấy năm tới cứ tiếp tục đình trệ ở cương vị hiện tại thì
chính là lãng phí thời gian, lãng phí sức lực, lãng phí sinh mệnh!”
Lâm Hoành bị chụp cho cái mũ cao, ngực lập tức phồng lên, khiêm tốn nói:
“Đâu có lợi hại thế, đều là làm thuê thôi. Có được vị trí hiện tại, cậu đã rất mãn
nguyện rồi”
vat/chuong-531-ve-banh-nuonghtml]
Từ Quốc Vinh lại tiếp tục tấn công: “Vạn sự khởi đầu nan, cậu út à, chúng ta hiện
tại đã có một khởi đầu rất thuận lợi, về sau chỉ có ngày càng thuận lợi hơn, kiếm
tiền chắc chắn sẽ không ít đâu!”
Lâm Hoành nghe mà cũng thấy kích động, sau đó cố gắng kiềm chế, mím chặt
môi, hỏi Từ Quốc Vinh định làm thế nào?
Nghe câu này là biết cậu út đã động lòng rồi, chỉ đang giãy giụa lần cuối thôi.
Từ Quốc Vinh nói cho cậu nghe kế hoạch của mình, sau đó bảo cậu về suy nghĩ
thêm.
Dù sao năm xưa đã từ bỏ công việc nhà nước ổn định để vào làm doanh nghiệp
tư nhân. Giờ đây trong tình huống công việc và thu nhập đều ổn định, lại phải đối
mặt với một lần chuyển nghề nữa, hơn nữa còn là ngành nghề hoàn toàn xa lạ.
Đối với bất kỳ ai cũng là một việc đáng phải suy nghĩ thận trọng.
Lâm Hoành ngoài miệng không nói nhưng trong lòng dậy sóng.
Cậu vì tiếc tiền không dám đầu tư toàn bộ vào ngành máy tính nên đã bỏ lỡ cơ
hội lớn, giờ cháu trai lại chủ động ném cành ô liu cho mình.
Người ta đã dâng cơm đến tận miệng, nếu không nắm bắt cơ hội này, cậu sợ
mình sẽ hối hận chết mất.
Từ Quốc Vinh nói chuyện xong với cậu út, tâm trạng rất tốt, vừa ngân nga hát vừa
về nhà, nhìn thấy ba mẹ, tự dưng chột dạ.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Lâm Tuệ hơi nheo mắt là biết ngay cậu vừa làm
chuyện gì đó.
Nhưng Từ Quốc Vinh không nói, mãi đến hai ngày trước khi Lâm Tuệ xuất phát đi
Kinh Thị, Lâm Hoành mới vác đôi mắt gấu trúc đến thú nhận.
Cậu quyết định thanh niên lớn tuổi chuyển nghề khởi nghiệp, đi theo cháu trai lăn
lộn.
Lâm Tuệ hỏi cậu đã bàn bạc kỹ với gia đình chưa.
Lâm Hoành gật đầu.
Nếu không sao cậu lại trì hoãn hai ngày mới tới, đã bị cha mẹ và vợ “đánh hội
đồng” một trận rồi.
Nhưng vẫn không ngăn cản được quyết tâm của cậu.
Cũng may trong nhà chỉ có một cô con gái phải nuôi, có nhà có xe có tiền tiết
kiệm, lương vợ cũng không thấp, đủ nuôi gia đình đến khi cậu lập nghiệp.
Lần này cậu khởi nghiệp chỉ tốn sức chứ không tốn tiền nhà, dù có do dự thì lực
cản cũng ít hơn nhiều.
Từ Đông Thăng cũng rất sảng khoái thả cậu em vợ đi, dưới trướng anh hiện tại
của con trai út một chút.
Lâm Tuệ thì nghe lỏm được lúc hai cậu cháu bàn mưu tính kế, đăm chiêu suy
nghĩ.
“Còn chưa bắt đầu mà con đã biết tính toán chi li rồi, con để cậu út tạm thời quản
lý phòng làm việc, mấy chuyện vặt vãnh không nói, nhưng chuyện sổ sách kế toán
lại để mợ Hướng Nam dạy, nói cách khác”
Lâm Tuệ thuận tay cầm tập báo bên cạnh bàn, “bốp” một cái đập vào mặt Từ
Quốc Vinh.
“Thằng hai, con vừa đào mất giám đốc kinh doanh của mẹ, lại còn muốn trưởng
phòng tài vụ nhà mình làm không công cho con, một mũi tên trúng hai đích, con
cũng ghê gớm thật, tiết kiệm được khối tiền đấy nhỉ!”
Từ Quốc Vinh cười hì hì: “Làm ăn là phải tính toán chi li mà mẹ. Rồng sinh rồng
phượng sinh phượng, ba mẹ à, con học được từ hai người cả đấy”