Từ lần cãi nhau với Lâm Tích, cô ta không dám ngẩng đầu trong lớp, thu mình
một thời gian. Hiện tại quen một người bạn trai, nói ra thì nhà mình cũng có công
ty nhỏ, nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống lại thấy hơn khối người.
Vốn cô ta cũng thấy tạm ổn, nhưng giờ so với Lâm Tích, cô ta lại thấy không thỏa
mãn.
Cô ta từng đến nhà đối phương, tuy là căn hộ chung cư hơn hai trăm mét vuông,
trang trí cũng không tệ.
Đó là suy nghĩ trước khi nhìn thấy tứ hợp viện nhà Lâm Tích.
Giới trẻ bây giờ đều thích nhà chung cư cao cấp, vì môi trường tốt, dịch vụ cũng
tốt.
Nhưng tứ hợp viện cũng có dăm bảy loại, giống như cái hôm nay, hơn 3000 mét
vuông, không phải người thường có thể ở được.
Người ngồi cạnh Lưu Duyệt dịch ra xa một chút, không tiếp lời.
Trương Giai Giai nghe thấy, lườm nguýt một cái, nói lớn: “Lâm Tích với chồng cô
ấy là thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp. Nhà chồng cô ấy giàu, nhà Lâm Tích
cũng đâu có kém. Dân tỉnh lẻ à, nhà người ta ở quê có mấy chục cửa hàng, còn
có mấy tòa nhà, ở Kinh Thị cũng có mấy cái tứ hợp viện, ăn đứt bao nhiêu người
bản địa ấy chứ. Gia đình cho cô ấy của hồi môn nhà xe còn cả tiền mặt, phòng
tranh cũng chuẩn bị sẵn sàng, bản thân cô ấy chính là đại tiểu thư, dù sao nhà
chúng ta cũng không so được”
Các bạn học cũng không biết chuyện này, nghe xong đều ngây người.
Ánh mắt xung quanh nhìn về phía Lưu Duyệt tràn ngập chế giễu, cô ta cắn chặt
môi không nói lời nào, muốn bỏ về nhưng lại luyến tiếc.
Lớp trưởng nắm tay Trương Giai Giai, có chút kích động: “Đây có phải tình tiết
trong phim không vậy!”
Trong lòng Trương Giai Giai cũng thấy thế, quá mộng ảo!
Trong lớp thậm chí có nam sinh nói đùa: “Đều tại Lâm Tích ngày thường quá
ngoan quá kín tiếng, biết nhà giàu thế này tớ đã theo đuổi rồi. Viết lên một câu
chuyện cổ tích chàng nghèo yêu nàng bạch phú mỹ, bước lên đỉnh cao nhân sinh
ha ha ha ha”
“Này chú rể chú rể, mau lại đây, có người muốn cướp cô dâu kìa!”
Liên Kình nắm tay Lâm Tích, vừa bước qua cổng viện thì nghe thấy câu này.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cậu vừa nãy bị trưởng bối ép uống mấy ly, khóe mắt ửng đỏ, vẻ lạnh lùng thường
ngày bớt đi vài phần.
Cậu nhướn mày, giọng nói vang dội: “Là ai muốn cướp cô dâu? Lại đây cho tôi
xem mặt nào”
Cậu nam sinh vừa trêu chọc rụt vai lại: “Ha ha ha đùa thôi, chú rể cao phú soái
(cao, giàu, đẹp trai) cô dâu bạch phú mỹ (trắng, giàu, xinh đẹp) mới là tuyệt phối,
nào nào nào, kính hai người một ly!”
Triệu Tình và Liên Thanh đều đứng nhìn bên cạnh, khí chất hai người xuất chúng,
dù chỉ cười nói xã giao nhưng các bạn học cũng không dám đùa cợt quá trớn, chỉ
nói liên tiếp những lời chúc mừng tân hôn.
Lưu Duyệt nhìn chằm chằm Liên Kình, khi người nhìn sang lại vội vàng cúi đầu.
Lâm Tích không thích cô ta, lắc tay Liên Kình.
Liên Kình bóp nhẹ ngón tay cô trấn an, lướt qua Lưu Duyệt, cười uống với các
bạn học mấy ly rượu pha nước lọc, sau đó bảo họ cứ tự nhiên, rồi lại đi sang sân
tiếp theo.
Gia đình ba người Lâm Vũ sáng nay mới bay tới, không kịp dự lễ đón dâu nhưng
kịp lúc bái đường.
Lâm Tuệ sắp xếp cho họ ngồi bàn họ hàng, chờ cô dâu chú rể tới kính rượu, cậu
ta nhét vào tay mỗi người một túi đồ.
Lâm Tích tò mò mở ra, sững sờ, bên trong toàn là ngọc trai, to nhỏ không đều, có
màu trắng, màu hồng, có viên tròn trịa cũng có viên hình thù kỳ quái, nhưng đều
có vẻ đẹp độc đáo, nhìn là biết ngọc trai tự nhiên, giá trị cao.
Lâm Vũ cười: “Đây là ngọc trai biển sâu, chú cũng không biết giới trẻ bây giờ
thích gì, dứt khoát tặng ít nguyên liệu, cháu cầm đi đánh trang sức kiểu gì cũng
được”
Lâm Phi mới lên cấp hai, đúng độ tuổi điệu đà nhất, cô bé cười lắc đầu: “Chị Lâm
Tích nhìn em đeo này”
vat/chuong-537-hoa-ra-la-bach-phu-myhtml]
Vòng buộc tóc trên đầu cô bé dùng dây ren tết thành vòng to, xâu hai viên ngọc
trai trắng to bằng móng tay cái. Trên tai cũng đeo khuyên ngọc trai tròn trịa, hợp
với khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé, rất đáng yêu.
Lâm Tích liền khen cô bé đáng yêu.
Đáng yêu nỗi gì, Lâm Vũ lắc đầu, con tiểu yêu tinh này ở nhà không ai trị nổi. Vừa
nghe nói ba muốn đi Kinh Thị ăn cỗ là nằng nặc đòi đi theo. Bay từ cực Nam lên
phương Bắc, chuyến này xin nghỉ học hẳn ba ngày, chỉ mong không phải đi học.
Lâm Tuệ cũng mời cả ông bà hai đi cùng, ngồi bàn họ hàng.
Người Bắc Kinh gốc có không ít người nhận ra hai ông bà, đều qua chào hỏi vài
câu. Vì hai người già rồi ít ra ngoài nên mọi người đều ngạc nhiên, tưởng là
khách nhà họ Liên mời.
Liên phụ lắc đầu: “Các ông bà không thấy họ ngồi bàn nhà gái à? Là thông gia tôi
mời đấy”
Mấy người nhìn nhau, chẳng phải bảo chỉ là dân tỉnh lẻ, không có căn cơ gì ở
Kinh Thị sao, nói ra cũng chẳng ai biết gia đình này, giờ xem ra cũng có chút quan
hệ đấy chứ.
Nhưng không ai hỏi thẳng mặt mấy chuyện này, kẻo chọc gia chủ không vui.
Bàn phụ nữ thì có người tò mò, gia đình Đồng Liên Ý ba người đại diện tới dự,
nhưng cô con gái cả nhà họ Liên đáng lẽ phải có mặt lại vắng, hỏi một câu thì
Đồng Liên Ý cười gượng gạo, chỉ nói là mẹ không khỏe.
Mấy người khôn khéo trước đó đã lờ mờ biết nội bộ nhà họ Liên có chút mâu
thuẫn, e là quan hệ giữa bà cô bên chồng và em dâu không hòa thuận, giờ cũng
không muốn dây vào rắc rối, ngược lại hỏi thăm về cô dâu: “Xinh đẹp thật đấy,
nghe nói là thanh mai trúc mã à? Sao chẳng thấy lọt chút tin tức nào ra ngoài
thế?”
Nếu không thì làm sao nhân vật hot nhất trong giới lại bị một cô gái vô danh
nhanh chân đến trước. Lúc đính hôn đã khiến những kẻ đang rục rịch trở tay
không kịp, giờ thì tốt nghiệp cái là cưới luôn để trói chặt.
Liên mẫu hôm nay tinh thần phấn chấn, gật đầu cười: “Hai đứa lớn lên cùng nhau,
mười mấy năm tình nghĩa, chỉ có người nhà chúng tôi biết thôi, giờ cũng là nước
chảy thành sông”
Nghe giọng điệu này, Liên mẫu rất hài lòng về cô cháu dâu này.
Cũng phải, nếu không thì sao có thể tặng cả căn tứ hợp viện gia truyền đi được.
Bà cụ bên cạnh thuận thế cười nói: “Đúng là xứng đôi vừa lứa, bà ấy à, cứ chờ bế
chắt trai đi, tứ đại đồng đường, hưởng niềm vui con cháu”
Liên mẫu ban đầu cảm thấy mình chỉ sống thêm được hai năm, nghe lời này, sống
thêm 5 năm 8 năm nữa cũng không thành vấn đề!
Tiệc tùng náo nhiệt cả ngày, Triệu Tình xót con trai con dâu nên bảo họ về nghỉ
ngơi sớm, có người dọn dẹp rồi, không cần họ vất vả.
Lâm Tích cảm thấy chân không còn là của mình nữa, nhưng khi về đến phòng,
nhìn chữ “Hỷ” dán khắp nơi, cô hoàn hồn lại, tim đập thình thịch, chỉ còn sự hồi
hộp, chẳng thấy mệt mỏi chút nào.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, một cơ thể ấm áp áp vào lưng cô, hơi nóng phả ra
làm mặt cô đỏ bừng.
Liên Kình nghiêm túc nhìn người trong gương, nhẹ nhàng tháo đồ trang sức trên
tóc cô xuống.
Cuối cùng tháo đôi khuyên tai leng keng, lòng bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve vành tai,
Lâm Tích không tự chủ được run lên một cái. Sau đó mím môi, thấp giọng nói:
“Em đi tắm trước đây”
Giọng Liên Kình khàn khàn, thu tay về, lau mồ hôi trong lòng bàn tay: “Ừ, đi đi”
Cậu nới lỏng cúc áo, đi sang phòng tắm khác tắm rửa. Uống bát canh giải rượu
mẹ đưa tới, nhiệt độ trên mặt giảm xuống, nhưng khi vào phòng nhìn thấy người
trên giường, nhiệt độ đó lại bùng cháy, càng cháy càng mãnh liệt.
Lâm Tích mặc bộ đồ ngủ lụa mẹ mua, bó sát đường cong cơ thể, lồi lõm quyến rũ,
ánh trăng thanh lãnh chiếu vào, trông như yêu tinh mê hoặc lòng người, nhưng
trên mặt cô lại mang vẻ e thẹn.
Liên Kình theo bản năng nuốt nước bọt.
Lâm Tích ngẩng đầu nhìn cậu: “Đêm nay anh định đứng đó làm môn thần à?”
Liên Kình im lặng đóng cửa lại, đi về phía cô, ôm người đè dưới thân, giọng càng
khàn hơn: “Không làm”