“Anh ơi em thích anh lắm! Ngày nào em cũng phải nghe nhạc anh mới ngủ được!”
“Cảm ơn em đã thích” Từ Quốc Vinh mỉm cười với fan nữ mặt đỏ bừng, giọng nói
dịu dàng, đưa cho cô bé một tấm ảnh có chữ ký, bên trên còn viết vài câu chúc.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Suy bụng ta ra bụng người, giai đoạn tuổi dậy thì cậu cũng chẳng thích học hành
gì, cho nên đối với các fan nhỏ tuổi, cậu không viết mấy câu khuyên học hành
kiểu “học tập tốt, mỗi ngày tiến bộ”, mà viết lời chúc bình an, khỏe mạnh, vui vẻ,
hoặc viết theo yêu cầu của fan.
Chỉ cần không quá đáng, cậu thường sẽ đáp ứng.
Nhờ có “con nhà người ta” là Liên Kình, hồi nhỏ cậu bị đốc thúc luyện chữ không
ít. Giờ mới thấy được cái lợi, ít nhất chữ viết ra cũng có thể đem đi khoe người
khác.
Nhưng ai mà ngờ làm minh tinh lại phải viết nhiều chữ thế này chứ?
Từ Quốc Vinh ký liền một mạch mấy chục người, cổ tay mỏi nhừ, nhưng bên dưới
ít nhất còn mấy trăm người đang đợi. Nghe nói bên ngoài còn cả một đoàn.
Lâm Hoành căn thời gian, bảo Từ Quốc Vinh tạm dừng nghỉ ngơi mười phút.
Cậu vừa uống nước vừa tán gẫu với các fan bên dưới, cứ như bạn bè bình
thường, thảo nào trong giới fan đều bảo cậu là ngôi sao thân thiện nhất.
Phòng làm việc là của mình, Từ Quốc Vinh muốn làm gì thì làm, chẳng ai quản
được, đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến cậu chọn con đường tự mình
bươn chải.
Fan phần lớn là độ tuổi mười mấy hai mươi, rất đơn thuần đáng yêu, câu hỏi đặt
ra cũng muôn hình vạn trạng, kỳ kỳ quái quái.
Kiểu như “Không muốn đi học thì phải làm sao?” hay “Không đi làm chỉ đu idol thì
có chết đói không?”, Từ Quốc Vinh cảm thấy quả thực là cố tình đào hố cho
mình nhảy.
Rõ ràng đã bảo chuyện giáo dục để lại cho nhà trường và phụ huynh, kết quả
đến lúc này, nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn không tự chủ được mà thốt ra câu “Học tập
tốt, mỗi ngày tiến bộ”.
Câu nói này vĩ đại thật đấy.
Từ Quốc Vinh cười: “Dùng tiền người khác để đu idol không bằng dùng tiền của
mình, yên tâm thoải mái hơn nhiều”
Cậu không muốn làm không khí trở nên cứng nhắc, bèn nói đùa: “Có thể sẽ có rất
nhiều người cảm thấy các em hiện tại là không làm việc đàng hoàng. Các em thử
nghĩ xem, nếu Tết đến, họ hàng tới nhà, nhìn thấy poster minh tinh trên tường,
mở miệng ra là thuyết giáo”
“Đến lúc đó, các em có thể tự tin mười phần mà nói ‘Lão tử thi đứng nhất trường
đấy!’ hoặc là, ném tiền vào mặt họ, hét lớn ‘Lão tử lương tháng 1 vạn!’, chặn
họng họ hàng nhà em lại, để họ muốn mắng cũng không mắng được, không
chừng còn lén lút ghen tị đỏ mắt, sướng biết bao!”
Cậu nói chuyện cứ như tấu hài, bên dưới truyền đến một tràng cười.
Giang Dĩ Ninh cầm máy ảnh, đeo khẩu trang che kín mặt chỉ lộ ra đôi mắt, trong
mắt mang theo ý cười.
Hình ảnh cậu miêu tả quá sống động, nghĩ đến cảnh mình ném tiền vào mặt gia
đình ba người kia, quả thực rất sướng.
Từ Quốc Vinh không muốn trả lời mấy câu hỏi kỳ quái của fan nữa, bèn tiếp tục
ký tặng.
Giang Dĩ Ninh nhìn người trong ống kính, đi về phía sân khấu, muốn chụp một
tấm cận cảnh.
Từ Quốc Vinh cầm bút trên tay, xoa xoa khuôn mặt cười đến cứng đờ. Giữ
nguyên một tư thế mãi quả thực rất khổ sở.
“Chào. chào anh”
Lại một fan nữ thẹn thùng đi lên, Từ Quốc Vinh cố gắng giữ thái độ ôn hòa nhất
nói chuyện với cô bé: “Chào em”
Cô bé đội mũ, đeo khẩu trang, dường như không dám tiếp xúc với người ngoài.
Trong thực tế có rất nhiều người tính cách hướng nội nên gửi gắm tình cảm vào
việc đu thần tượng, Từ Quốc Vinh cũng không thấy lạ, ký tên xong lên ảnh, hỏi:
“Em có muốn anh viết thêm gì lên không?”
“Có ạ, anh có thể. viết lên đó một câu, là ‘Anh sẽ mãi mãi ở bên em’ được
không?”
Đầu bút trên tay Từ Quốc Vinh khựng lại, nhíu mày, nhưng câu này cũng không
tính là quá đáng lắm, bèn viết câu “Anh sẽ mãi mãi làm bạn với em”.
vat/chuong-553-ngoai-truyen-tu-quoc-vinh-10-that-vo-dunghtml]
“Không! Không phải thế này!”
Người trước mặt dường như bị kích động, giật lấy cây bút trong tay cậu, gạch bỏ
chữ “làm bạn”, lẩm bẩm: “Anh sẽ mãi mãi ở bên em!”
Từ Quốc Vinh nhận ra điều bất thường. Đúng lúc này, người trước mặt ngẩng đầu
lên, lộ ra đôi mắt quen thuộc. Ánh mắt phức tạp, tràn ngập tình yêu lại mang theo
một tia oán hận.
Cậu quay đầu muốn gọi bảo vệ tới, nhưng đã không kịp, cô gái nhỏ cách một cái
bàn dường như đột nhiên bùng nổ sức mạnh to lớn, dùng hết sức lực lao tới ôm
chầm lấy cậu, nắm chặt tay cậu không buông.
Giang Dĩ Ninh ở gần sân khấu nhất phản ứng nhanh nhất, trong khoảnh khắc đó
tung một cú đá vào fan nữ kia, cô gái nhỏ nháy mắt bay xa 5 mét.
Tiếng rơi bịch xuống đất vang vọng trong không gian, hội trường vốn đang ồn ào
náo nhiệt bỗng chốc im bặt.
Bảo vệ nhanh chóng chia thành ba đội, một người tiến lên bẻ quặt tay fan nữ,
khống chế cô ta.
Hai người tiến lên bảo vệ hai bên trái phải Từ Quốc Vinh, số bảo vệ còn lại phụ
trách dẫn dắt nhân viên an ninh duy trì trật tự hiện trường.
Lâm Hoành và các trợ lý nhanh chóng tiến lên xem xét tình trạng của Từ Quốc
Vinh.
Các fan đều sợ ngây người, không biết đã xảy ra chuyện gì, bắt đầu xôn xao.
Từ Quốc Vinh cầm lấy micro trấn an cảm xúc mọi người: “Xin lỗi, hiện trường xảy
ra chút sự cố nhỏ, buổi ký tặng vẫn tiếp tục”
Lâm Hoành có chút không tán thành, nhưng sếp đã quyết định, cậu đành phải bảo
bảo vệ áp giải cô gái kia xuống trước, lựa chọn báo cảnh sát xử lý.
Từ Quốc Vinh tăng tốc độ, kết thúc buổi ký tặng sớm hơn dự kiến, lại một lần nữa
đến đồn cảnh sát, lại gặp cặp vợ chồng kia.
Cậu giữ thái độ lạnh lùng từ đầu đến cuối, coi như không thấy sự than nghèo kể
khổ của cặp vợ chồng này, không hề sinh ra một tia đồng cảm nào.
Lần đầu tiên quấy rối, cô gái chưa thành niên, hơn nữa tinh thần không ổn định,
chỉ giáo dục miệng và phạt hành chính 300 đồng.
Lần này, cô ta đã thành niên, vừa qua sinh nhật 18 tuổi được hai ngày.
Nhưng cho dù chỉ qua nửa giờ, cũng là người trưởng thành rồi, cần phải chịu
trách nhiệm hình sự nhất định.
Từ Quốc Vinh yêu cầu đối phương đưa ra báo cáo xác nhận bệnh tâm thần, đồng
thời yêu cầu truy cứu trách nhiệm giám hộ không nghiêm của người giám hộ.
Cô ta đã gây nguy hiểm đến an toàn thân thể công dân, Từ Quốc Vinh có quyền
khởi kiện.
Vụ việc này vừa nổ ra, cậu lại một lần nữa leo lên tiêu điểm tin tức giải trí.
Cùng lúc đó, “nữ nhiếp ảnh gia soái khí một cước đá bay người 5 mét” bên cạnh
cậu cũng cùng lên báo, gây ra tranh luận bùng nổ trong cộng đồng fan.
“Ngầu quá! Cú đá đó người ngoài nghề nhìn cái biết ngay là dân chuyên nghiệp!”
“Người trong nghề nhìn cũng biết là người biết võ! Tuyệt đối đã từng luyện qua!”
“Biết bên cạnh thần tượng có người lợi hại như vậy bảo vệ là yên tâm rồi, cảm
giác an toàn tràn đầy!”
Chưa nói đến việc người trong cuộc nhìn thấy bình luận của fan sẽ nghĩ gì, Từ
Đông Thăng thì vô cùng ghét bỏ thằng con thứ hai nhà mình.
“Mày to xác thế kia mà còn cần một cô gái nhỏ bảo vệ à? Thật là vô dụng!”
Từ Quốc Tranh thì khoác vai cậu, bóp bóp: “Xem ra chú em lơ là luyện tập rồi,
cần phải luyện lại với anh một chút”
Từ Quốc Vinh nhe răng trợn mắt, giải cứu vai mình khỏi tay anh cả, xoa xoa:
“Không cần đâu, được người khác bảo vệ em tự hào lắm!”
Từ Đông Thăng & Từ Quốc Tranh: .. Thật là vô dụng!