Thẩm Nam Sơ dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh vật lùi nhanh bên ngoài, cơn buồn ngủ
dần ập đến.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính đổ bóng loang lổ lên mặt cô, hàng mi dài in bóng
râm nho nhỏ trên má. Rất nhanh, Thẩm Nam Sơ nheo mắt lại, đầu gật gà gật gù
như một chú mèo buồn ngủ.
Bùi Chính Năm chú ý thấy qua gương chiếu hậu, chân đang đạp ga bất giác nới
lỏng ra một chút. Tốc độ xe lập tức giảm xuống, tiếng động cơ gầm rú cũng trở
nên êm ái hơn hẳn. Trên đường gặp chỗ gồ ghề, anh còn cố ý giảm tốc độ để bò
qua.
Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ vô lăng, thi thoảng lại nhìn vào gương chiếu
hậu xem Thẩm Nam Sơ đang ngủ say, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể vắt ra
nước.
Quãng đường vốn chỉ đi hơn một tiếng là tới, Bùi Chính Năm “câu giờ” thành hai
tiếng đồng hồ. Chi tiết này bị Lý Hồng Tươi bắt được. Trước kia chị không phải
chưa từng ngồi xe bộ đội, những tài xế lính tráng đó lái xe cứ như vội đi đầu thai,
đâu có quan tâm khách có thoải mái hay không.
Cưng chiều vợ đến mức này, Lý Hồng Tươi lần đầu tiên mới thấy. Thế này mà gọi
là đầu gỗ? Lý Hồng Tươi thấy chồng mình còn chẳng bằng một góc khúc gỗ này.
..
Khi xe chạy êm ru vào quân khu, Thẩm Nam Sơ rốt cuộc cũng lờ mờ tỉnh dậy. Cô
dụi mắt, vươn vai như một chú mèo lười.
“Đến rồi à?” Giọng cô mang theo vẻ mềm mại của người mới ngủ dậy, nghe mà
tim Bùi Chính Năm run lên.
“Ừ” Khóe miệng Bùi Chính Năm lộ nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt lạnh lùng trong
nháy mắt nhu hòa hẳn đi. Anh quay đầu nhìn Thẩm Nam Sơ, ánh mắt dừng lại
chốc lát trên gò má ửng hồng của cô.
Quẹo một khúc cua, Bùi Chính Năm lái xe đến dưới khu nhà tập thể. Những tòa
nhà ba tầng màu trắng xám xếp hàng ngay ngắn, trên ban công phơi đủ loại quần
áo, tăng thêm vài phần hơi thở cuộc sống cho doanh trại nghiêm túc.
“Em ngồi trên xe đợi một lát,” Bùi Chính Năm dặn dò Thẩm Nam Sơ, “Anh với
thằng Tư giúp chị nhà đưa đồ lên lầu”
Bùi Chính Năm vừa dứt lời, Lý Hồng Tươi vội vàng từ chối.
“Không, không cần đâu. Tôi tự mang lên là được rồi” Chị đâu dám làm phiền
đoàn trưởng tự mình khuân hành lý cho mình.
Cuối cùng, vẫn là Bùi Chính Năm và Bùi Vân Chu, một người xách đồ, một người
bế con, giúp đưa Lý Hồng Tươi lên tầng 3. Cầu thang chật hẹp vang vọng tiếng
bước chân nặng nề và tiếng cười trẻ con. Lý Hồng Tươi thầm may mắn mình
không cậy mạnh. Nếu để chị tự mang đống đồ này và bế con lên lầu, chắc mệt
chết mất.
Chờ Bùi Chính Năm quay lại xe, anh làm như vô tình hỏi một câu: “Em thấy khu
nhà tập thể của bộ đội chúng ta thế nào?”
Ngón tay anh gõ nhẹ vô lăng, để lộ sự căng thẳng trong lòng.
Thẩm Nam Sơ ngẩng đầu đánh giá tòa nhà trước mắt. Tường ngoài trắng tinh
lấp lánh dưới nắng, ban công nhà nào cũng trồng cây xanh, nhìn rất sạch sẽ sáng
sủa.
“Không tồi” Cô nhận xét khách quan. So với nhà ở thôn Vương gia thì đúng là tốt
hơn hẳn.
Vừa nghe lời này, tim Bùi Chính Năm thót lên một cái. Anh do dự một chút rồi hỏi
tiếp: “Vậy nếu cho em chọn, em muốn ở nhà lầu hay nhà trệt?”
Giọng anh cố giữ bình tĩnh, nhưng tay cầm vô lăng lại vô thức siết chặt.
roi/chuong-143-anh-dung-noi-day-la-nha-anh-lay-quan-cong-doi-day-nhehtml]
Thẩm Nam Sơ không cần suy nghĩ: “Đương nhiên là nhà lầu rồi!”
Giọng cô đầy vẻ đương nhiên. Có nhà mới ai còn muốn ở nhà trệt cũ kỹ chứ?
Tim Bùi Chính Năm trong nháy mắt lạnh toát. Xong đời. Anh không chọn nhà lầu,
lại chọn nhà trệt. Một cảm giác hối hận dâng lên, sớm biết thế lúc trước nên nghe
lời Ngô Minh Huy chọn nhà lầu. Giờ thì hay rồi, nếu Thẩm Nam Sơ không hài
lòng.
Nghĩ đến đây, yết hầu Bùi Chính Năm trượt lên xuống, căng da đầu khởi động xe.
Xe Jeep chầm chậm rời khỏi khu nhà tập thể, đi sâu vào bên trong doanh trại.
Cây cối hai bên đường ngày càng rậm rạp, nắng xuyên qua kẽ lá rắc đầy những
đốm sáng xuống mặt đất.
Thẩm Nam Sơ nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, đây đâu phải đường đến nhà
khách?
Lần trước tuy chỉ ở bộ đội vài ngày, nhưng nhờ thói quen quan sát, cô đã nắm
được sơ bộ bố cục nơi này. Trí nhớ cô vốn rất tốt, đi một lần là nhớ, huống hồ lúc
đó Bùi Chính Năm còn đặc biệt đưa cô đi tham quan cả doanh trại. Theo lý thuyết,
lần này cô đưa Bùi Vân Chu đến thăm người thân thì nên đến nhà khách bộ đội
mới đúng.
Nhưng con đường Bùi Chính Năm đang đi lại dẫn đến một nơi yên tĩnh. Xe chạy
qua sân huấn luyện, rẽ vào một con đường nhỏ rợp bóng cây bạch dương, lá cây
xào xạc trong gió.
Trong đầu Thẩm Nam Sơ hiện lên vô số dấu chấm hỏi. Cô nghiêng đầu nhìn
người đàn ông ở ghế lái, phát hiện yết hầu anh chuyển động thiếu tự nhiên, khớp
ngón tay cầm vô lăng trắng bệch ra.
Chẳng bao lâu, Bùi Chính Năm đỗ xe trước một cái sân.
Đây là một căn nhà trệt độc lập, gạch đỏ ngói xám, nhìn có vẻ lâu đời nhưng rõ
ràng đã được tu sửa tỉ mỉ. Bên ngoài sân có một vòng hàng rào trắng thấp, bên
trên có vài dây tường vi mới trồng, cành non rung rinh trong gió nhẹ.
Thẩm Nam Sơ hồ nghi nhìn Bùi Chính Năm, lông mày hơi nhướng lên.
“Đến nơi rồi”
Cơ hàm Bùi Chính Năm căng cứng, giọng trầm hơn ngày thường một tông. Anh
nhanh chóng xuống xe, vòng qua mở cửa cho Thẩm Nam Sơ, nhưng trước sau
không dám nhìn vào mắt cô, ánh mắt lảng tránh nhìn lên ngọn cây phía xa.
Thẩm Nam Sơ xuống xe, sóng nhiệt mùa hè ập vào mặt. Cô đứng trước cổng
viện, hai tay khoanh trước ngực, đánh giá nơi xa lạ này.
Bùi Chính Năm lấy chìa khóa từ trong túi ra, tiếng kim loại va chạm lanh canh. Tay
anh hơi run, thử hai lần mới cắm được chìa vào ổ khóa.
Khoảnh khắc cánh cổng được đẩy ra, cảnh tượng trong sân ùa vào tầm mắt Thẩm
Nam Sơ. Đồng tử cô giãn ra, trong nhất thời quên cả thở.
Con đường nhỏ lát đá xanh và sỏi cuội dẫn từ cổng vào đến trước nhà, cỏ ven
đường được cắt tỉa gọn gàng. Trong sân còn dựng một cái chòi nghỉ mát kết cấu
gỗ sơn đen, sáng bóng dưới nắng. Bên cạnh chòi là giàn nho, dây leo xanh biếc
đã bò lên giàn. Dưới giàn nho có một chiếc xích đu, dây thừng quấn vải màu sặc
sỡ đung đưa nhẹ theo gió.
Phần cứng thì không tồi, ngoại trừ việc hơi trơ trọi một chút.
Ánh mắt Thẩm Nam Sơ quét qua cái cây nhỏ mới được trồng trong sân, trên thân
cây còn buộc que gỗ chống đỡ. Cô liếc nhìn Bùi Chính Năm, thấy đối phương
đang chăm chú nhìn cái cây đó như thể đang nghiên cứu xem nó có bao nhiêu cái
lá, nhất quyết không dám nhìn cô.
“Anh đừng nói với em là anh lấy quân công để đổi lấy căn nhà này đấy nhé?”