Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi

Chương 144: Nhưng anh phải hứa với em một chuyện



Sẵn sàng

Đôi mắt Thẩm Nam Sơ nheo lại, đáy mắt lóe lên một tia sát khí.

Giọng nói của cô mềm nhẹ đến đáng sợ, giống như sự yên tĩnh trước cơn bão.

Nếu người đàn ông này làm chuyện ngu xuẩn như vậy, cô nhất định sẽ xử lý anh

ngay lập tức. Dùng quân công để đổi lấy nhà ở? Loại chuyện ngu ngốc này chỉ có

kẻ “mù quáng vì tình” mới làm thôi!

“Không có”

Bùi Chính Năm vội vàng giải thích, giọng nói vì căng thẳng mà hơi run: “Anh được

thăng chức, đây là tiêu chuẩn anh xin được”

Trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi mịn, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Sát khí trong mắt Thẩm Nam Sơ lúc này mới thu lại, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén

như dao.

Cô bước vào trong sân, đôi giày da nhỏ giẫm lên phiến đá xanh phát ra tiếng vang

thanh thúy. Cô chậm rãi dạo bước, giống như nữ hoàng đang tuần tra lãnh địa

của mình, quan sát kỹ lưỡng từng ngóc ngách.

Cái sân rộng hơn cô tưởng tượng, trong góc còn chừa ra một mảnh đất nhỏ trồng

rau, bên trong trồng vài cây cà chua và ớt, có vẻ mới được chuyển đến nên trông

còn hơi héo.

“Sân rộng thế này, anh thăng chức gì vậy?”

Thẩm Nam Sơ dừng bước, xoay người nhìn thẳng vào Bùi Chính Năm. Ánh nắng

chiếu từ sau lưng cô, mạ lên người cô một lớp viền vàng, khiến cả người cô như

đang tỏa sáng.

Bùi Chính Năm biết ngay là không qua mắt được Thẩm Nam Sơ.

Anh hít sâu một hơi, thẳng lưng nói: “Ừ, quân khu đề bạt anh làm Đoàn trưởng

đoàn 5.”

Trong giọng nói của anh mang theo niềm tự hào không thể che giấu, nhưng rất

nhanh lại trở nên căng thẳng vì phản ứng của Thẩm Nam Sơ.

Trong mắt Thẩm Nam Sơ hiện lên vẻ ghét bỏ, đôi môi đỏ mọng hơi chu lên: “Lập

công lao lớn như vậy mà chỉ được quan phục nguyên chức thôi sao?”

Giọng điệu cô có chút bất mãn: “Thế này cũng quá keo kiệt rồi”

Nếu là như vậy, sau này cô có phát hiện gì thì sẽ tự mình giữ lại hết. Cùng lắm thì

mang theo xuống quan tài, dù sao cũng không thể để hời cho mấy lão già keo kiệt

bủn xỉn không có mắt nhìn kia.

Bùi Chính Năm vội vàng lắc đầu, bước lên hai bước: “Không phải, phía sau còn

có sắp xếp”

Anh muốn nói lại thôi, dường như đang e ngại điều gì đó. Ánh nắng chiếu lên

sườn mặt anh, phác họa đường nét kiên nghị, hàng mi rậm rủ bóng xuống gò má.

Thẩm Nam Sơ gật gật đầu, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này: “Thế còn

tạm được”

Cô xoay người đi về phía căn nhà, tà váy khẽ bay trong gió nhẹ. Bùi Chính Năm

nhanh chóng đi theo, giống như một người thị vệ trung thành.

Bùi Vân Chu đứng một bên nhìn mà ngây ra. Giờ thì cậu đã hiểu rồi. Anh hai cậu

ngày thường nhìn như con hổ, nhưng đứng trước mặt chị dâu hai thì biến ngay

thành hổ giấy. Cái nhà này, về sau phải do chị dâu hai định đoạt. Bùi Vân Chu

quyết định, sau này cậu phải nghe lời Thẩm Nam Sơ nhiều hơn.

Căn nhà này gồm một phòng khách và ba phòng ngủ, bố cục ngăn nắp, không có

gì để bắt bẻ.

Đẩy cửa ra, mùi nước vôi mới quét ập vào mặt, hòa lẫn với mùi gỗ thanh hương.

Trong phòng khách bày một bộ bàn ghế gỗ giản dị, tuy đơn giản nhưng tay nghề

gia công rất hoàn mỹ. Chỉ là mấy bức tường trắng toát, trơ trọi, chẳng có gì cả.

Ánh mắt Thẩm Nam Sơ quét qua căn phòng, cuối cùng dừng lại trên cửa phòng

ngủ chính.

Cô đẩy cửa ra, đập vào mắt là một chiếc giường đôi rộng rãi, trải ga giường mới

tinh.

Khi nhìn thấy phòng ngủ chính có kèm theo một phòng vệ sinh riêng, Thẩm Nam

Sơ sững sờ một chút. Cửa phòng vệ sinh khép hờ, có thể nhìn thấy đá cẩm thạch

mới tinh và vòi nước sáng bóng bên trong.

Chẳng lẽ dạo trước, cái màn “tưởng tượng về ngôi nhà tương lai” mà Bùi Vân

Tịch làm ầm ĩ lên vào buổi tối cũng là do Bùi Chính Năm sắp đặt sao?

Thẩm Nam Sơ nhớ lại buổi tối hôm đó, Bùi Vân Tịch quấn lấy cô hỏi đông hỏi tây,

từ thích đồ nội thất gì đến bố cục phòng vệ sinh lý tưởng. Lúc ấy cô còn tưởng là

cô em chồng đột nhiên nảy ra ý tưởng lạ, giờ xem ra.

Bùi Chính Năm thấy Thẩm Nam Sơ không lên tiếng, tim treo lên tận cổ họng. Anh

đứng ở cửa, giống như phạm nhân chờ tuyên án, ngay cả thở cũng phải nhẹ

nhàng.

“Thế nào?”

Anh cẩn thận hỏi, giọng nói khô khốc: “Em không thích chỗ nào sao?”

Ngón tay anh vô thức vuốt ve đường chỉ quần, để lộ sự lo lắng trong lòng.

roi/chuong-144-nhung-anh-phai-hua-voi-em-mot-chuyenhtml]

Thẩm Nam Sơ im lặng một hồi lâu, ánh mắt chậm rãi di chuyển trong phòng. Ánh

nắng xuyên qua rèm cửa mỏng manh chiếu vào, rọi xuống sàn nhà quầng sáng

nhu hòa. Trên tủ đầu giường đặt một khung ảnh, bên trong là ảnh chụp chung của

cô và Bùi Chính Năm, đó là tấm ảnh chụp lúc họ đi đăng ký kết hôn.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khác lạ. Cuối cùng, cô chuyển tầm mắt lên

mặt Bùi Chính Năm.

Vì sốt ruột, trán Bùi Chính Năm đã lấm tấm mồ hôi hột, chảy dọc theo gò má góc

cạnh. Anh sợ mình không thích sao? Nhận thức này khiến trong lòng Thẩm Nam

Sơ dâng lên một cảm xúc khó tả.

Thẩm Nam Sơ cười, nụ cười có chút “gian tà”, giống như con mèo đang trêu chọc

chuột.

“Nếu em không thích thì làm sao bây giờ?”

Cô cố ý kéo dài giọng, thưởng thức biểu cảm cứng đờ trong nháy mắt của Bùi

Chính Năm.

Bùi Chính Năm: “”

Yết hầu anh chuyển động, ánh mắt lập lòe không định. Cắn răng một cái, Bùi

Chính Năm quyết tâm: “Không thích thì anh sửa”

Giọng anh trầm thấp mà kiên định: “Nếu em thích nhà lầu, anh sẽ đổi cho em”

Tuy rằng điều này có nghĩa là anh có thể phải tốn không ít tiền để đổi với người

khác, còn tiền sửa sang căn này coi như đổ sông đổ biển, nhưng nếu đây là điều

Thẩm Nam Sơ muốn.

Thẩm Nam Sơ nhìn biểu cảm thấy chết không sờn của Bùi Chính Năm, đột

nhiên cảm thấy rất thú vị.

Cô chậm rãi đi về phía anh, khi khoảng cách chỉ còn một bước chân, cô dừng lại,

ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn này.

“Đồ ngốc”

Thẩm Nam Sơ khẽ nói, vươn tay vuốt phẳng đôi lông mày đang nhíu chặt của Bùi

Chính Năm: “Em rất thích”

Giọng cô rất nhẹ, nhưng lại giống như hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, kích

khởi tầng tầng gợn sóng trong lòng Bùi Chính Năm.

Đôi mắt Bùi Chính Năm sáng bừng lên ngay lập tức, như vừa thắp lên hai chiếc

đèn lồng nhỏ. Anh há miệng định nói gì đó, nhưng lại bị lời tiếp theo của Thẩm

Nam Sơ cắt ngang.

“Nhưng mà,” Thẩm Nam Sơ xoay người đi về phía cửa sổ, chỉ vào cái cây nhỏ trơ

trọi trong sân, “Đó là cây gì vậy? Sắp chết rồi sao?”

Bùi Chính Năm vội vàng giải thích: “Đó là cây hoa quế, mới vừa bứng về nên

chưa thích nghi kịp. Em không thích à? Anh có thể đổi thành cây ăn quả”

Thẩm Nam Sơ lắc đầu: “Không cần, chờ nó nở hoa nhất định sẽ rất thơm”

Cô tưởng tượng đến cảnh tượng hương hoa quế ngào ngạt khắp sân vào mùa

thu, khóe miệng bất giác cong lên. Đột nhiên, cô như nhớ ra điều gì, quay đầu

nhìn Bùi Chính Năm: “Đúng rồi, vừa nãy anh nói có thể đổi nhà lầu?”

Tim Bùi Chính Năm lại thót lên, lắp bắp nói: “Đúng, đúng vậy, nếu em thích hơn”

“Không cần” Thẩm Nam Sơ xua tay, “Nơi này khá tốt”

Cô ngừng một chút rồi bổ sung: “Nhưng anh phải hứa với em một chuyện”

“Chuyện gì?” Bùi Chính Năm hỏi ngay lập tức, ánh mắt chăm chú.

Thẩm Nam Sơ cười giảo hoạt: “Sau này có bất ngờ kiểu này thì nói trước cho em

một tiếng”

Cô chỉ chỉ vào bụng mình: “Phụ nữ mang thai không chịu nổi kinh hách đâu”

Bùi Chính Năm sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu thật mạnh, nụ cười trên

mặt rạng rỡ như đứa trẻ được cho kẹo.

Thẩm Nam Sơ nhìn dáng vẻ này của Bùi Chính Năm, trong lòng vừa buồn cười lại

vừa cảm động. Cô xoay người đi về phía cửa sổ, đẩy cửa ra để gió hè nhẹ nhàng

thổi vào.

“Nhưng mà” Cô cố ý kéo dài giọng, thấy Bùi Chính Năm lập tức căng thẳng trở

lại mới chậm rãi nói, “Cái viện này trọc quá, phải trồng thêm chút hoa cỏ mới

được”

Bùi Chính Năm thở phào nhẹ nhõm, bờ vai đang căng cứng thả lỏng xuống: “Em

muốn trồng gì thì trồng cái đó” Giọng anh khôi phục vẻ trầm ổn ngày thường,

nhưng sự nhu tình trong mắt thì không sao giấu được: “Anh nghe em hết”

Thẩm Nam Sơ hài lòng gật đầu, đã bắt đầu quy hoạch tương lai cho tổ ấm nhỏ

này trong đầu. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, in bóng hai người đan xen vào nhau

trên sàn nhà.

..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.