Dọc đường gặp người quen, không ít người chào hỏi hắn. “Thằng Khoát đi xa đấy
à?” “Bao giờ thì về?” “Còn đang định nhờ cháu xem giúp cái bếp nhà cô sửa thế
nào đấy?” “Khoát lần này đi bao lâu?”
Lý Khoát nở nụ cười không lạnh không nhạt, thuận miệng trả lời vài câu.
Từ bến xe Nam Thành ngồi xe khách bốn tiếng đến tỉnh lỵ, rồi lại ngồi tàu hỏa da
xanh mười mấy tiếng mới đến được Quảng Thành ở cực Nam. Nơi này Lý Khoát
không xa lạ gì, rốt cuộc thì một năm đến một lần. Vừa ra khỏi ga tàu hỏa, hắn đã
tìm được một nhà nghỉ giá cả phải chăng để tá túc.
Vừa đặt túi hành lý xuống, hắn liền đi tắm rửa, gột rửa sạch sẽ bụi bặm mệt mỏi
trên người, thay quần áo sạch rồi xuống lầu. Ông chủ nhỏ của nhà nghỉ vẫn còn
nhớ hắn, dù sao cũng đã 6 năm rồi, vị khách này cứ đúng thời gian này hàng năm
là “lôi đả bất động” lại đến thuê phòng.
Ông chủ cười híp mắt khách sáo: “Lại đến tìm người à?”
Thật sự rất kiên trì, không biết đối phương là ai mà quan trọng đến mức khiến
chàng trai trông có vẻ trầm mặc ít lời này năm nào cũng đến tìm. Thời buổi này
liên lạc vốn dĩ đã không thuận tiện, không địa chỉ, không số điện thoại, Quảng
Thành lại rộng lớn như vậy, biển người mênh mông, muốn tìm một người hoàn
toàn mất liên lạc thật sự rất khó.
Ông chủ nhỏ rất khâm phục sự dẻo dai của hắn, có thể kiên trì suốt 6 năm.
Lý Khoát ừ một tiếng, không có hứng thú trò chuyện lắm, liền hỏi thăm về sự phát
triển của Quảng Thành trong năm nay, xem chỗ nào sầm uất hơn, có mở thêm
phố buôn bán nào không.
Ông chủ nói với hắn: “Năm nay thì đến khu 13 Hàng đi. Sau khi mở cửa, các sạp
hàng ở 13 Hàng người chen người, toàn là các ông chủ nhỏ từ khắp nơi trên cả
nước đến lấy sỉ”
“Bán gì?” “Cái gì cũng có, quần áo thời trang, túi xách, trang sức phụ kiện”
Lý Khoát nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ vị trí rồi định bụng chiều nay sẽ đi xem.
Cô ấy từng nói, sau này muốn mở cửa hàng làm bà chủ. Cô ấy lại thích chưng
diện, thích cái đẹp như vậy, nếu cô ấy ở Quảng Thành, nói không chừng đã từng
đến 13 Hàng, cũng nói không chừng. đang ở 13 Hàng?
Tuy nhiên, suốt 6 năm qua ông trời cũng chẳng chiếu cố hắn được bao nhiêu, Lý
Khoát cũng không dám ôm hy vọng may mắn rằng lần này sẽ tìm được người.
Hắn chỉ là nếu không đi tìm, trong lòng sẽ hoảng hốt, hoảng đến mức không chịu
đựng nổi năm nay mà thôi.
Nhỡ đâu thì sao. Một năm không được, hai năm, hai năm không được, vậy thì
mười năm.
Lý Khoát đi trên đường phố Quảng Thành, trán lấm tấm mồ hôi. Trời Quảng
Thành càng ngày càng nóng, nhiệt độ mặt đường gần 40 độ, người đi dưới nắng
như chịu tội hình, người qua kẻ lại ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, bước chân vội vã.
Lý Khoát thì không vội như vậy, hắn vừa đi vừa nhìn đường, giống như lang thang
không mục đích, nhưng lại gần như không bỏ sót bất kỳ gương mặt xa lạ nào lọt
vào tầm mắt.
Đến khu Hội chợ Quảng Châu, rồi đến khu 13 Hàng nổi tiếng, không khí càng
nóng càng gấp gáp. Các sạp hàng nhỏ san sát nhau, toàn là người kéo túi đen đi
ép giá nhập hàng. Lý Khoát lạc lõng ở nơi này, hắn trông không giống người đi
nhập hàng.
Lý Khoát nhìn những nhân viên bán hàng kia cứ như đang đứng trên chiến trường
của chính mình, mặc quần áo mẫu thời thượng, mồm mép nhanh nhảu chốt đơn
với khách buôn chỉ trong vài câu nói.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Mồm mép cô ấy cũng lanh lợi, nhưng thật ra không ai rõ hơn hắn rằng cô ấy
không thích nói chuyện lắm, cô ấy lười. Cho nên trực giác mách bảo hắn rằng cô
ấy chắc hẳn không thích hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt thế này, nói nhỏ một chút là
chẳng nghe thấy gì.
Lý Khoát bị người qua kẻ lại chen lấn đến mức nhíu mày, lỗ tai tràn ngập vô số
âm thanh, ồn ào khiến người ta tâm phiền ý loạn.
“Đi thật đấy à?” “Đi chứ, sao lại không đi, đã kết toán xong tiền lương rồi, hôm
nay tớ đến trả đồng phục đây”
Trên người họ đều mặc đồ mẫu, cho dù nghỉ việc cũng phải trả lại. Làm chị em
cùng nhau một thời gian cũng có chút không nỡ, không phải luyến tiếc tình cảm,
chỉ là cùng nhau chịu khổ, giờ người kia nghỉ việc ít nhiều cũng ảnh hưởng đến
tâm trạng của mình.