Trong lòng Lý Khoát ngoài nỗi đau âm ỉ, bỗng nhiên lại nảy sinh cảm giác sung
sướng đầy tự ngược. Hắn cứ nhìn cô như vậy, ánh mắt lạnh nhạt nhưng đáy mắt
rực lửa, che giấu những cảm xúc nồng đậm mà ngoài hắn ra không ai có thể nhìn
thấu.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Người hắn tìm kiếm suốt 6 năm, đang ở ngay trước mặt hắn.
Mặc dù. “Nam, người yêu mày có ăn được cay không?” .. là người yêu của kẻ
khác.
Trong nháy mắt, đáy mắt Lý Khoát tối sầm lại. Thời Doanh gật đầu: “Em ăn được
cay”
Ngay giây tiếp theo sau khi cô dứt lời, Lý Khoát nói với Tiểu Hắc: “Đi xin chủ quán
ít giấm đi”
“Ăn đồ nướng cần gì giấm hả anh? Anh Khoát, sao tự nhiên anh lại ‘ăn giấm’
(ghen) thế?” Tiểu Hắc không hiểu mô tê gì.
Lý Khoát không nhìn Thời Doanh, nhưng hắn có thể cảm nhận được ánh mắt cô
đang dừng trên người mình. Hắn nhếch môi cười, nụ cười không chút độ ấm: “Tự
nhiên thích ăn chua thôi”
Thời Doanh: “”
6 năm không gặp, hắn thay đổi rất nhiều, nhưng cũng chẳng thay đổi là bao. Tóc
đen ngắn cũn cỡn tùy ý như đinh găm, mặt đen đi, nhưng ngũ quan vẫn lãnh đạm
góc cạnh như năm nào, bộ dáng không dễ chọc vào. Giọng điệu nói chuyện cũng
nghe ra vẻ hụt hẫng của hắn.
Người khác thấy lạ, không biết lạ ở đâu, nhưng Thời Doanh biết Lý Khoát trong
lòng đang không thoải mái. Nhưng cô cũng mặc kệ, bạn trai cũ thôi mà, không
cần để trong lòng quá. Ăn xong bữa cơm này là giải tán, sau này cũng chẳng có
mấy giao thiệp.
Cô nghĩ ráng chịu đựng đến lúc tàn cuộc rồi đi nhanh là được.
Nhưng Trần Hiếu Nam lại có tâm muốn giao hảo với Lý Khoát, liên tục rót rượu
mời hắn ôn chuyện. Lý Khoát ai đến cũng không từ chối, uống từng ly một. Trần
Hiếu Nam thấy Lý Khoát rất nể mặt mình, chứ bình thường ai rảnh mà uống như
vậy.
“Mấy năm nay ông ở Nam Thành cũng ổn chứ?” “Cũng tàm tạm” Lý Khoát nói ít,
nhưng cũng không để cuộc trò chuyện bị nguội lạnh.
Trần Hiếu Nam không nhắc đến chuyện muốn mở xưởng, hôm nay chỉ thuần túy
là ăn uống. Uống cao hứng, hắn bảo chủ quán mang thêm một két rượu nữa. Tiểu
Hắc thấy rất lạ, anh Khoát chẳng phải đã bảo đến lộ mặt uống hai ly rồi đi sao?
Chỗ này uống sắp hết cả két rồi.
Lý Khoát chú ý thấy Thời Doanh rất ít tham gia vào câu chuyện, chỉ ngồi yên lặng
ăn. Trần Hiếu Nam gắp thức ăn cho cô, Lý Khoát nhìn mà cau mày. Nhưng khi
Trần Hiếu Nam gắp miếng thịt có tỏi, ánh mắt Lý Khoát giãn ra.
Cô không ăn tỏi, Trần Hiếu Nam ngay cả điều này cũng không biết sao?
Thời Doanh hơi khựng đũa, nhận ra hắn lại đang nhìn mình. Cô nuốt thức ăn
trong miệng, ngước đôi mắt trong veo nhìn lại. Hắn chẳng hề có chút tự giác nào
của việc bị bắt quả tang, ngược lại còn nhếch môi, để lộ nụ cười đầy ẩn ý.
Trần Hiếu Nam uống đỏ cả mặt, bàn tay to quàng qua ôm lấy vai Thời Doanh, mùi
rượu phả tới gần khiến cô hơi nhíu mày. Nghe thấy Trần Hiếu Nam nói với giọng
đầy khoe khoang: “Mấy ông ai nấy cũng đều già đầu rồi, nên tìm đối tượng mà
chốt đi thôi” “Haizz, bọn tôi mà tìm được đối tượng đẹp như thế này thì có tán gia
bại sản cũng phải chốt ngay ấy chứ, khổ nỗi là không có” “Cô Thời bên cạnh có
chị em nào không, giới thiệu chút đi?”
Không khí trong bàn rất thân thiện, Thời Doanh thấy đề tài chuyển sang mình liền
mỉm cười: “Không có, tôi bao năm không về Nam Thành, cũng chẳng quen biết
ai”
Lời cô vừa dứt, Lý Khoát bỗng nhiên cười khẩy một tiếng, giọng điệu không nóng
không lạnh: “Thế xem ra cô Thời rất không niệm tình cũ, mới mấy năm đã quên
sạch sành sanh”
Thời Doanh nhàn nhạt đáp: “Chắc là vì chẳng có ai đáng để nhớ cả”
Lý Khoát ấn mạnh ly rượu xuống bàn, rượu sóng ra ngoài, tràn lên bàn tay gân
guốc của hắn, làm nổi bật những đường gân xanh đang giật giật trên mu bàn tay.
“Tiểu Doanh sau này chỉ cần nhớ kỹ anh là được” Trần Hiếu Nam cười hì hì ghé
sát vào, hắn uống hơi nhiều, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Thời Doanh,
không kìm được hôn chụt một cái vào khóe môi cô.
Thời Doanh không thích mùi rượu, khi hắn dựa vào, cô đã hơi nghiêng mặt đi,
nên nụ hôn này chỉ lướt qua khóe môi trong tích tắc. Nhưng Lý Khoát ngồi ngay
đối diện lại nhìn rõ mồn một khoảnh khắc hai người chạm vào nhau dưới ánh đèn
mờ ảo.