Sắc mặt mẹ Thời có chút ngượng ngùng: “Thì tao nuôi mày lớn từng này, sắp già
rồi mong cậy vào mày chút không được à?”
Thời Doanh nhếch môi: “Mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ phụng dưỡng mẹ” Nhưng
cũng chỉ dừng lại ở đó thôi.
Thời Doanh cầm túi lên lầu. Bên ngoài không nhìn ra nhưng thực tế tâm trạng cô
đã rơi xuống đáy vực.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Bên kia, Lý Khoát trở lại văn phòng, xuống xe liền thấy Tiểu Hắc đã bày xong đồ
nhắm rượu, cậu ta vớt bia ướp lạnh từ giếng nước lên. Lý Khoát rửa mặt xong
ngồi xuống, thấy Tiểu Hắc muốn nói lại thôi: “Có chuyện gì thì nói đi”
“Anh, thế anh vẫn giúp thằng Nam làm việc à?” Quan hệ phức tạp thế này cơ mà.
“Giúp, sao lại không giúp?” Lý Khoát nhàn nhạt đáp, khui bia uống một ngụm, liếc
nhìn đống quà cáp trên bàn trà: “Mai mày bớt chút thời gian mang trả đồ cho
thằng Nam, bảo là anh em với nhau đừng chơi bài này”
Tiểu Hắc gật đầu. Lý Khoát quan hệ rộng ở địa phương, người đến nhờ vả không
ít, có người mang quà đến cuối cùng đều bị hắn trả về. Hắn không thích nhận
quà, Tiểu Hắc biết hắn chắc chắn cũng sẽ không nhận của Trần Hiếu Nam. Việc
này không liên quan đến chuyện khác, thuần túy là nguyên tắc của Lý Khoát.
Tiểu Hắc nghĩ đến chuyện vừa nãy đụng mặt cô Thời ở văn phòng, hắn uống một
ngụm rượu, nhớ ra cô Thời mới về Nam Thành không lâu, lại nghĩ đến việc Lý
Khoát năm nào cũng đi xa một tháng, không kìm được hỏi: “Anh, anh thích cô ấy
thật lòng đến thế à?” Thích đến mức dù không làm anh em được nữa cũng chấp
nhận làm chuyện bị người đời chọc vào cột sống này sao? Cậu ta có chút lo lắng,
chuyện này truyền ra ngoài thanh danh của anh Khoát sẽ không tốt.
Lý Khoát cụp mắt, không nói gì. Chuyện hắn có thích Thời Doanh hay không,
ngoài Thời Doanh ra, hắn sẽ không nói với bất kỳ ai.
Tiểu Hắc thấy thế cũng không hỏi nữa, nếu anh cậu ta đã quyết tâm thì cậu ta sẽ
giúp đỡ hết mình.
Lý Khoát không uống nhiều, bảo Tiểu Hắc về dọn dẹp sạch sẽ rồi đứng dậy đi tắm
rửa.
Trở về phòng, hắn theo bản năng nhìn về phía bàn làm việc trước giường, nơi đó
cách đây không lâu vẫn còn có người ngồi. Lý Khoát khựng lại một chút, bước tới
kéo ghế ra ngồi xuống, hai chân mở rộng thoải mái.
Chóp mũi hắn thậm chí còn lờ mờ ngửi thấy mùi hương thơm ngát còn sót lại. Lý
Khoát ngồi ở chỗ Thời Doanh từng ngồi cũng cảm thấy trong lòng yên định. Hắn
đặt tay lên mặt bàn, chậm rãi gõ vài cái.
Rồi hắn kéo ngăn kéo lấy ra sổ tiết kiệm, con số trên đó không nhỏ, là thành quả
hắn liều mạng tích cóp suốt 6 năm qua. Hắn đến nhà Cụ Liêu đúng là có tư tâm,
hắn nghĩ ngộ nhỡ cô có thư từ qua lại với ông cụ, hắn có thể gửi cho cô chút tiền.
Năm đó cô đi. Lý Khoát đau đớn nhắm mắt, tay day day giữa trán, chuyện 6 năm
trước không thể nghĩ tới nữa. Không nghĩ về quá khứ, hắn có thể nghĩ về tương
lai. Có số tiền này, hắn sẽ nỗ lực kiếm thêm, có thể nuôi cô thật tốt.
Trần Hiếu Nam bám riết lấy Thời Doanh suốt ba ngày, lại đến quán hoa quả tìm
cô, Thời Doanh mới đồng ý đi hẹn hò với hắn. Cô còn cố ý hỏi có những ai, Trần
Hiếu Nam bảo chỉ có mình hắn, sẽ đưa cô đi ăn ngon rồi đi vũ trường nhảy đầm.
Thời Doanh nghĩ thầm Nam Thành lớn như vậy, chắc sẽ không tình cờ gặp đâu.
Cô và Trần Hiếu Nam đang yêu nhau, cũng không thể cứ từ chối lời mời của hắn
mãi, vì thế bèn gật đầu.
Trần Hiếu Nam đến đây hai ba lần, mẹ Thời rót nước cho hắn, cười nói chuyện
phiếm. Trần Hiếu Nam tuy ăn mặc thời thượng, năm nay hắn thích nhất là phong
cách Trần Hạo Nam, ngày thường còn hay đeo kính râm trông rất xã hội đen,
nhưng mẹ Thời là mẹ của bạn gái, hắn vẫn rất kính trọng. Mỗi lần đến đều không
đi tay không, hôm nay lại mua sữa bột, đồ hộp, bánh trái các thứ.
Thời Doanh nhìn đống đồ đó, lên xe rồi nói với hắn: “Lần sau đến đừng mua đồ
nữa” “Tuân lệnh bạn gái đại nhân!” Trần Hiếu Nam mấy ngày không gặp người
yêu, nhớ không chịu được, kéo tay cô muốn hôn một cái.
Thời Doanh hơi nghiêng mặt, hắn hôn chụt lên má cô, đổi lại là vẻ mặt ghét bỏ
của cô: “Nóng chết đi được, đừng có hôn”
Trần Hiếu Nam không để ý sự ghét bỏ của cô, dù sao cũng quen rồi. Hắn lái xe
đưa cô đến một nhà hàng thời thượng mới mở ở Nam Thành. “Chủ quán này anh
quen, đưa em đi nếm thử”
Thời Doanh “ừ” một tiếng. Trần Hiếu Nam đỗ xe xong liền qua mở cửa cho cô, rất
ga lăng đưa tay che trên đỉnh đầu cô.