Mười phút sau.
Lưu Dung từ bên trong bước ra.
Sắc mặt không đúng lắm.
Dung My liếc mắt đã nhận ra ngay.
Cô nhảy xuống từ yên xe, nhíu mày tiến lên hỏi thăm, “Mẹ, sao vậy ạ?”
Lưu Dung ngẩng đầu nhìn Dung My một cái, rồi lại nhanh chóng cúi xuống, thở
dài một tiếng, “Không rút được, tiền vẫn chưa chuyển đến”
Trong miệng còn lẩm bẩm, “Nhiều năm nay, số tiền này vẫn luôn rất đúng giờ, mỗi
tháng mẹ đều đợi đến ngày mùng 9 nhân ngày phiên chợ lớn để đến rút”
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, con trai mỗi tháng chuyển tiền cho mẹ đều rất
đúng giờ, lần này lại không chuyển kịp.
Khó tránh khỏi lo lắng, “My đầu, con nói xem đâu có phải xảy ra chuyện gì
không?”
Dung My hơi nhướng mày, “Không thể nào chứ ạ, có lẽ chỉ là có việc gì đó bị trở
ngại, không kịp thôi, bằng không phiên chợ sau chúng ta lại đến xem sao?”
Lưu Dung lại suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành gật đầu, tự an ủi mình, “Được, biết
đâu nó đã nhận được thư rồi, đã trở về rồi thì tiền cũng không cần phải chuyển
nữa”
Dung My nghe xong khóe miệng giật giật, trong lòng nghĩ có khi nào nhận được
thư rồi tức giận không muốn chuyển tiền nữa cũng nên, nhưng lời này rốt cuộc cô
không nói ra.
“Hay là chúng ta gửi một bức điện báo đi ạ?”
Trải qua khoảng thời gian chung sống vừa qua, Dung My đã hiểu phần nào tính
cách của Lưu Dung, biết rằng dù bây giờ bà trả lời dứt khoát thế nào, thì sau khi
về nhà cũng sẽ không yên tâm được, thế là cô đề xuất một câu.
Khuôn mặt đang ủ dột của Lưu Dung lập tức sáng rỡ, “Phải, chủ ý này hay, chúng
ta gửi điện báo cho nó”
Điện báo nhanh hơn tốc độ viết thư rất nhiều, cơ bản ngày hôm sau là đến nơi.
Nhưng những năm này điện báo đều tính phí theo chữ, nên thường nếu không
phải việc gấp sẽ không gửi điện.
Lần này đổi lại Lưu Dung ở ngoài trông xe đạp, Dung My bước vào bưu điện.
Hỏi nhân viên quầy tính giá, điện báo khẩn một chữ một đồng, dấu câu tính nửa
tiền.
Thế là Dung My gửi một bức giá năm hào.
?
Đúng vậy, chỉ một dấu hỏi.
Điền địa chỉ trên phiếu chuyển tiền trước đây của Chu Nam Tự, trả tiền, rồi bước
ra khỏi bưu điện.
Cười nói với Lưu Dung, “Mẹ, đi thôi ạ, con gửi xong rồi”
Không rút được tiền, kế hoạch của hai mẹ con co lại một nửa.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cân hai mươi cân bông, rồi mua thêm linh tinh vài thứ đồ ăn thức uống, hai người
kéo bông đến xưởng gia công.
Hai mươi cân bông làm thành ba tấm chăn bông, mỗi tấm khoảng sáu bảy cân.
Đặt tiền cọc, nhận biên lai, đợi phiên chợ lớn sau đến lấy, rồi trả nốt tiền còn lại.
Về đến nhà đã gần giờ cơm trưa, hai người dỡ đồ đạc xuống, Lưu Dung bắt đầu
nấu cơm.
Gói bánh chẻo, Dung My ăn năm cái là no.
Thực ra khẩu vị của cô đặc biệt nhỏ, nhưng cô thích ăn nhiều món, cái gì cũng
thích nếm thử một miếng, thực sự chỉ là nếm hai miếng là không ăn nổi nữa.
Đi về đạp xe hai tiếng đồng hồ, thêm việc sáng nay dậy sớm, sau bữa trưa Dung
My trực tiếp leo lên giường, thực hiện thói quen tốt hình thành mỗi ngày kể từ khi
xuyên đến – ngủ trưa.
“Bà ơi, cháu muốn xem tiểu thẩm”
Việc đầu tiên Chu Đại Bảo làm mỗi ngày khi sang chơi là tìm xem Dung My.
Dù mới hơn ba tuổi, nhưng hắn biết tiểu thẩm rất đẹp, đặc biệt đẹp, là người đẹp
nhất trong thôn.
“Suỵt, không được quấy nhiễu tiểu thẩm, tiểu thẩm đang ngủ đấy, bà lấy bánh đào
tiên cho cháu ăn”
Lưu Dung nắm tay nhỏ của Chu Đại Bảo dẫn sang phòng khác, lấy cho hắn ít quà
vặt.
Khi quay lại phòng giường nóng, hai bà cháu đều nhẹ nhàng khép nép, sợ làm
kinh động Dung My đang ngủ.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-005-ba-mau-len-cuahtml]
Vừa chợp mắt được nửa tiếng, Dung My đã bị tiếng gọi la ngoài sân đánh thức.
Vốn tưởng lại là bà thím nào trong thôn sang chơi, chuyện này ở đây rất thường
thấy.
Không ngờ người đến lại là đường đại bá mẫu – vợ của bác họ bên nội nguyên
chủ nhân, sống ở thôn bên cạnh.
Lưu Dung ra ngoài đón người vào, “Chào chị thông gia, lại đây, lại đây, vào nhà
nhanh nào”
Dung My cũng đã dậy, gấp chăn màn lại, cất vào tủ giường nóng, rồi lấy chiếc
chổi lông gà quét qua giường nóng.
Lưu Dung vừa vặn dẫn Hà Thúy vào phòng.
“Bá mẫu, mời bác ngồi lên giường nóng, trên giường nóng ấm áp” Dung My chào
một tiếng, đưa tay đỡ lấy đồ Hà Thúy mang đến, mang đi cất.
Hà Thúy vừa đáp lại vừa cởi giày lên giường nóng, nhìn bóng lưng Dung My mà
tấm tắc, “Ê, nhìn kìa, mới bao lâu không gặp mà trông lại càng xinh đẹp nõn nà,
cháu gái chúng ta lớn lên thật không còn gì để chê”
Đây là lần thứ hai Hà Thúy lên cửa kể từ khi Dung My thu xếp đồ đạc đến nhà họ
Chu, lần đầu là đưa Dung My đến, lúc đó đường đại bá phụ cũng có đến.
Vốn dĩ chỉ là đường điệt nữ, người ta có cha có mẹ, họ cũng không làm chủ được
hôn sự này.
Dung My tự mình muốn gả, họ cũng chỉ ngăn cản một cách tượng trưng, rồi viết
thư báo cho hai vợ chồng Dung Thanh một tiếng, hơn nữa là lên cửa để nhận mặt
biết đường.
Đợi đến lúc hai vợ chồng kia tìm lên cửa, họ cũng có cái để giao nộp, biết người
ta rốt cuộc đã đến nơi nào.
Lưu Dung khen ngợi không ngần ngại, “Phải rồi, con dâu tôi là đẹp nhất”
Bà bưng bàn nhỏ lên giường nóng, rồi lại đi pha một ấm trà, rót cho Hà Thúy.
Dung My một tay bưng mứt hạt dưa kẹo ngọt, một tay dắt Chu Đại Bảo vào
phòng.
Từ khi Dung My tỉnh dậy, Chu Đại Bảo đã cứ lẽo đẽo bám theo sau lưng cô không
rời.
Dung My bưng đĩa đựng kẹo ngọt đặt lên bàn giường nóng, lại bế Chu Đại Bảo
lên giường nóng, sau đó tự mình mới lên.
Vừa ngồi lên, Chu Đại Bảo đã thu mình vào lòng cô.
Hắn thích tiểu thẩm, trên người tiểu thẩm thơm thơm.
“Ngoại nãi tốt” Chu Đại Bảo ngọng nghịu hướng về Hà Thúy gọi một tiếng.
Hà Thúy đưa tay nhẹ nhàng véo véo khuôn mặt nhỏ mập mạp của Chu Đại Bảo,
thần sắc tràn đầy yêu thương, “Ôi, thật ngoan, ai dạy cháu vậy, còn biết gọi là
ngoại nãi nữa”
“Tiểu thẩm dạy” Chu Đại Bảo thanh thản trả lời.
Một chút cũng không nhút nhát, nhưng cũng một chút không quấy rầy người khác,
chỉ ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Dung My.
Hà Thúy cười cười, lại trêu đùa hỏi thêm, “Ba mẹ cháu đâu?”
Chu Đại Bảo tay cầm một cái kẹo gạo nếp đang gặm trong miệng, trả lời không rõ
ràng, “Ba xuống ruộng rồi, mẹ ở nhà”
Ở nhà?
Hà Thúy thầm nghĩ, bà cũng không thấy bóng dáng đâu.
Lưu Dung nhanh chóng đem chuyện phân gia thuật lại với bà, lược bớt vài phần.
Hà Thúy nghe xong gật đầu.
“Điều này rất tốt, chuyện phân gia loại này phải nhanh chóng, đều ở chung một
chỗ, người nhiều rồi, miệng lưỡi tự nhiên sẽ tạp nham, cái lưỡi và răng của mình
đôi khi còn đánh nhau nữa là, huống chi nhiều miệng lưỡi như vậy.
Nhưng nhà các chị không giống nhà chúng tôi, có nhiều người ở chung một chỗ
như vậy”
Lưu Dung cảm thán, “Phải rồi, vốn nghĩ cũng không có gì để chia, vốn dĩ chỉ có
hai anh em, đứa nhỏ lại ở trong quân đội. nhưng bây giờ nhìn lại, chia ra cũng
tốt, mọi người đều vui vẻ thoải mái”
Dung My cứ thế lặng lẽ nghe Hà Thúy và Lưu Dung tán gẫu qua lại như vậy, cũng
không chen ngang, thỉnh thoảng tương tác với Chu Đại Bảo trong lòng.
Hà Thúy cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ, bởi vì bản thân bà vốn cũng
không tiếp xúc nhiều với nguyên chủ nhân.
Ngay khi cô nghe đến mức buồn ngủ rũ rượi, mắt thấy sắp bước vào giấc mộng.
Hà Thúy đột nhiên hỏi cô, “My đầu à, ba mẹ cháu đã hồi âm chưa, có nói khi nào
đến không?”