Quân Hôn Thập Niên 80: Trở Thành Vợ Đẹp Nóng Bỏng Nổi Bật Ở Đại Viện

Chương 006: Tính toán cho bản thân



Dung My nhíu mày, lắc đầu.

Hà Thúy làm bộ mặt khó hiểu, “Vậy thì lạ thật, thư bác cháu viết cũng không một

tin tức gì, bác nghĩ cháu đã tìm được nhà gả chồng, ba mẹ cháu thương cháu

như vậy, thế nào cũng sẽ tự mình đến một chuyến, làm sao có thể”

Những lời phía sau Hà Thúy không nói tiếp nữa.

Đây cũng là mục đích đến hôm nay của bà, muốn thăm dò tin tức từ phía Dung

My.

Nếu như có liên lạc với Dung My, nhưng lại không hồi âm thư nhà bà, thì không

cần nói cũng biết, chắc chắn là vì chuyện kết thân của Dung My mà đắc tội họ.

Nói thật lòng, dù là bà hay Dung đại bá, ai cũng không muốn sinh hiềm khích với

người đường đệ này.

Những năm nay chỉ là mỗi khi lễ tết giúp quét dọn mộ phần cha mẹ hắn, thắp nén

hương, người đường đệ này đã cho nhà họ không ít ân huệ.

Hà Thúy tuy không biết rõ người đường đệ của Dung đại bá cụ thể làm nghề gì,

nhưng bà biết người đường đệ này rất có tiền.

Lúc đưa Dung My đến nhà họ, chính là lái xe hơi nhỏ đến.

Còn mang không ít lễ vật, cho không ít tiền, nói đứa trẻ cần ở nhà họ một thời

gian ngắn, để giải khuây, đợi sau một thời gian sẽ đến đón.

Chỉ là người kia vừa rời đi, Dung My đã tung tin đi xem mặt người ta.

Họ có thể làm sao?

Đương nhiên là không ngăn cản.

Trái lại trong lòng nghĩ, nếu cô nhóc này thật sự gả trong thôn này, thì nhà họ

trong tương lai quan hệ với nhà người đường đệ này chắc chắn sẽ qua lại càng

thêm thường xuyên.

Người ta thường nói thân thích đều phải qua lại mới thân, nhưng bao nhiêu năm

nay, số lần người đường đệ này quay về dùng một bàn tay cũng đếm hết.

Nếu đứa con gái này gả đến thôn này, thì số lần quay về chắc chắn cũng sẽ nhiều

lên, ai bảo họ chỉ có một đứa con gái này mà.

Cuối cùng tuy không kết thân với người trong thôn, nhưng thôn họ cách thôn Nhị

Đồn Tử cũng không xa, qua lại cũng thuận tiện.

Tiễn Hà Thúy đi rồi, mặt Dung My ủ rũ thành một cục.

Cầm gối lúc để chỗ này, lúc để chỗ kia, thay vô số tư thế nằm.

Thế nào cũng thấy không thoải mái.

Tuy không nắm rõ được tính toán trong lòng vợ chồng Hà Thúy, nhưng cô cũng

biết tâm tư của hai người không thuần khiết.

Bằng không, thế nào cũng sẽ ngăn cản nguyên chủ nhân vội vàng lên cửa nhà

người ta như vậy.

Nhưng tâm tư của ai lại thuần khiết chứ, người nào trong lòng chẳng có tính toán

nhỏ của riêng mình.

Không phải vậy sao.

Cô cũng phải bắt đầu tính toán cho bản thân rồi.

Lời Hà Thúy nói không phải không có lý.

Trong ký ức của nguyên chủ nhân, vợ chồng Dung Thanh có thể nói là cưng cô

như trứng mỏng.

Từ khi cô đặt chân đến nhà họ Chu đã gần một tháng, thư gửi đi cũng đã lâu như

vậy.

Nhưng vợ chồng Dung Thanh một tin tức cũng không có, giống hệt như Chu Nam

Tự.

Lẽ nào là vì tức giận, nên từ bỏ đứa con gái này, mặc cho cô tự sinh tự diệt?

Hay là đã xảy ra biến cố gì?

Hứ.

Vốn định không nghĩ ngợi gì, chỉ cần nằm dài.

Kết quả hiện thực giống như lúc này của cô, nằm thế nào cũng thấy tư thế không

đúng.

Phải làm sao?

Đợi Chu Nam Tự trở về, rồi xem xem có thể cùng nhau qua ngày được không?

Nhưng nếu người ta không đồng ý, vậy cô cũng chỉ có thể cuốn gói ra đi.

Cuốn gói đi thì cô có thể đi đâu?

Làm chút buôn bán nhỏ?

Nguyên chủ nhân mang theo từ thành phố Hắc Hà, ngoài sáu trăm mang theo bên

người, còn có năm ngàn tiền gửi ngân hàng, thêm vào đó năm trăm Lưu Dung

cho, không đúng, nếu muốn đi rồi thì của hồi môn đó cũng phải trả lại.

Vậy nên toàn bộ tiền của cô là năm ngàn sáu trăm đồng.

Năm ngàn sáu trăm đồng vốn khởi nghiệp có thể lựa chọn làm khá nhiều việc

buôn bán nhỏ.

noi-bat-o-dai-vien/chuong-006-tinh-toan-cho-ban-thanhtml]

Nhưng không việc nào không phải là công việc vất vả bẩn thỉu, dậy sớm thức

khuya.

Khởi nghiệp?

Kiếp trước cô đã chọn con đường này, không phải là con nhà giàu, cô thấm thía

việc dựng nghiệp từ tay trắng khó khăn thế nào.

Giai đoạn đầu hầu như lấy văn phòng làm nhà, mỗi ngày ngủ khoảng bốn tiếng.

Sửa kế hoạch sửa phương án, nghiên cứu phát triển, ngoài ra vì vốn không đủ

còn phải mỗi ngày gặp mười mấy nhà đầu tư để kêu gọi vốn.

Đáng tiếc gặp phải toàn người muốn ăn không hoặc muốn ép giá, không một

người thật lòng.

Về sau khó khăn lắm mới huy động được vốn, công ty bắt đầu có khởi sắc, bắt

đầu có lãi.

Rồi sau đó bắt đầu đủ loại ứng tế, uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, đủ loại

giả vờ làm cháu trước mặt ông tổng kia ông giám đốc nọ, thỉnh thoảng còn bị mấy

kẻ không sạch sẽ sờ soạng.

Từ hai mươi tư tuổi đến ba mươi sáu tuổi, trên con đường này cô đã vắt kiệt sức

lực mười hai năm.

May mắn là công sức không phụ lòng người, ít nhiều cũng coi như trên con

đường khởi nghiệp đã làm ra thành tích, từ đội ngũ vài người đã đưa công ty lên

vị trí đỉnh cao trong ngành, đi đâu gặp ai cũng phải lễ phép gọi cô một tiếng Dung

tổng.

Kết quả vừa leo lên đỉnh cao chưa kịp tận hưởng thành công – thì chết.

Đổi lại ai mà không phát điên?

Vì vậy dù kiếp này cô có thêm năng lực biết trước như ngoại cảnh đi nữa, không

đến bước đường cùng, cô không muốn lặp lại vết xe đổ.

Cô muốn thử một con đường khác.

Đời này, không muốn trở thành người phụ nữ mạnh mẽ nữa, người rõ ràng có thể

dựa vào nhan sắc để kiếm ăn, nhưng lại cứ phải dựa vào nỗ lực của bản thân để

nấu cơm.

Cô muốn làm người phụ nữ được người khác nuôi.

Chỉ dựa vào khuôn mặt tuyệt mỹ này, đã cho cô đủ tự tin để có cơm ăn.

Đã trời cao mở màn đã tặng cô Chu Nam Tự, vậy thì cô cứ đợi người đàn ông trở

về gặp một mặt.

Cho một cơ hội ưu tiên, xem người đàn ông có muốn nuôi cô không.

Nói thật lòng, phần lớn nguyên nhân vẫn là vì nhìn thấy người đàn ông trong ảnh

có chút sắc nước hương trời.

Nếu là một người không có nhan sắc gì, cô có thể yên tâm nằm xuống sao?

Vậy thì chẳng phải phải vác theo tàu hỏa chạy ngay trong đêm hay sao.

Tiếp theo là trở về thành phố Hắc Hà, trở về bên cạnh ba mẹ, dù sao ba mẹ cũng

có tiền, để ba mẹ nuôi.

Nhưng phú quý và rủi ro luôn song hành.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cô con gái được cưng chiều nuông chiều bao nhiêu năm, nếu cứ tiếp tục chung

sống lâu dài, khó mà không phát hiện ra kẽ hở, cô thực ra là một “kẻ mạo danh”.

Được rồi, phân tích xong rồi.

Tạm thời có thể tìm một tư thế thoải mái để tiếp tục nằm dài.

Hai ngày sau, khu tập thể quân đội tỉnh Dực.

“Bồm bồm bồm—”

Chu Nam Tự từ nhà vệ sinh bước ra, mặc áo vào, tóc vừa gội xong vẫn còn ướt.

Mở cửa.

Tần Thành đứng ở cửa lắc lắc chai rượu trong tay, lại giơ lên túi lưới đựng đầy

hộp cơm trên tay kia.

“Vừa đến nhà ăn lấy đồ ăn nóng hổi, lạc rang mới ra lò, uống chút không?”

Chu Nam Tự không đáp, chỉ liếc nhìn hắn một cái, nghiêng người để hắn vào.

Tần Thành thẳng tiến vào phòng đặt túi lưới và rượu lên bàn ăn, quen thuộc như

nhà mình chui vào nhà bếp nhỏ, lấy ra hai cái chén rượu nhỏ.

Cầm hai cái chén rượu chạm vào nhau trong không trung, nhìn Chu Nam Tự đóng

cửa quay người mà tấm tắc.

“Tôi nói Chu doanh trưởng, à không, bây giờ nên gọi là Chu phó đoàn trưởng rồi,

anh nói tôi nhiệt tình đến chúc mừng anh thăng chức như vậy, anh không thể tươi

cười đón tiếp một chút sao?”

Chu Nam Tự bình tĩnh lấy đi chén rượu trong tay Tần Thành, giọng nói thanh lạnh

không một chút tình cảm, “Chưa chính thức tuyên bố thụ phong”

Tần Thành kéo ghế ngồi xuống, lấy từng hộp đồ ăn trong túi lưới ra mở nắp.

Vô tư nói, “Anh vừa mới trở về, không phải ngày mai là xong sao, văn kiện bổ

nhiệm đã hạ xuống rồi, hôm qua tôi đã thấy trong văn phòng Lão Tề rồi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.