An Họa mơ màng ngủ nướng, giấc ngủ không yên ổn nên khi dậy soi gương thấy
quầng mắt hơi thâm.
Cơ thể này không chỉ có ngoại hình giống hệt cô trước kia mà ngay cả thể chất
cũng y chang, ngủ thiếu một chút là dễ bị quầng thâm mắt.
Tiêu Chính đi từ lúc trời chưa sáng không biết có về hay không, bữa sáng là do
Tiểu Chu mang đến cho cô và Đông Đông.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Ba đi đâu rồi ạ?” Đông Đông có chút bất an hỏi.
Trước kia ba cũng hay xuất hiện một hai ngày rồi mất hút, phải rất lâu sau mới
xuất hiện lại.
An Họa an ủi: “Ba đi làm đấy, trưa tan tầm ba sẽ về”
Đông Đông thở phào nhẹ nhõm, lại sực nhớ ra hỏi: “Mẹ ơi, tối qua ba có cắn
mông mẹ không?”
An Họa: “. Không cắn không cắn, yên tâm đi. Lúc ăn cơm đừng nói chuyện, ăn
xong mẹ đưa con đi huyện thành chơi”
Đông Đông không hứng thú lắm với việc đi huyện thành, nhưng vẫn nể tình mẹ
mà cười cười.
Nghe nói An Họa muốn vào thành phố, Chu Mai Hoa cũng đòi đi theo. Lúc đi, chị
còn gọi cả Liêu Tam Muội, nhưng Liêu Tam Muội xua tay: “Tôi không đi đâu, còn
đống quần áo to chưa giặt đây này”
Chu Mai Hoa đành thôi, đi cùng An Họa. Chị móc trong túi ra một nắm hạt dưa,
chia cho An Họa một nửa.
“Vừa nãy cô có thấy không?” Chu Mai Hoa tỏ vẻ thần bí: “Lúc Tam Muội nói
chuyện với chúng ta, mẹ chồng cô ấy nấp sau rèm cửa nhìn trộm đấy”
An Họa lắc đầu: “Em không để ý”
Chu Mai Hoa bĩu môi dài thượt: “Trước kia tôi cứ nghĩ mẹ chồng tôi tệ lắm rồi,
một ngày không mắng tôi ba lần là bà khó chịu, nhưng hôm nay thấy mẹ của
Vương Hòa Bình mới biết thế nào gọi là bà mẹ chồng ác độc! Cô đã thấy ai mới
canh bốn sáng đã dựng con dâu dậy làm việc chưa? Bà già Vương làm được
đấy!”
Canh bốn, tức là khoảng 1 đến 3 giờ sáng. Thế này còn bóc lột hơn cả địa chủ
Chu Bái Bì trong truyện nữa.
An Họa khó hiểu: “Sớm thế á? Trời còn chưa sáng, dậy làm được gì chứ?”
Chu Mai Hoa hừ một tiếng: “Chẳng làm được gì cả, bà ta chỉ muốn hành hạ con
dâu thôi! Chưa hết đâu, Tam Muội ở nhà ăn cơm còn không được ngồi cùng bàn,
phải đợi cả nhà ăn xong mới được đi ăn cơm thừa canh cặn. Ngày thường ra
ngoài cũng bị bà già Vương quản thúc, hôm qua cô ấy đi theo tôi sang nhà cô
xem một chút, về đã bị bà ta xử cho một trận rồi!”
An Họa kinh hãi: “Chiều qua em còn sang nhà chị ấy chơi mà, chị Liêu đâu có
biểu hiện gì khác thường”
Chu Mai Hoa nói: “Bà già Vương không đấm đá đâu, bà ta véo tay, véo đùi, lấy
kim châm vào người, tóm lại là nhìn bên ngoài không thấy được gì”
An Họa nghi hoặc: “Phó Chính ủy Vương không quản chuyện trong nhà sao? Tác
phong của bà cụ Vương như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ con trai chứ”
Chu Mai Hoa thở dài: “Sao không quản, tôi nhìn qua lỗ chó chân tường nhà tôi
thấy bao nhiêu lần Vương Hòa Bình quỳ xuống xin mẹ rồi, nhưng hễ anh ta định
quản là bà mẹ lại khóc, khóc thương tâm lắm, kể lể thủ tiết nuôi con lớn khôn giờ
có vợ quên mẹ, đồ vô lương tâm. Cũng có người ngoài can thiệp đấy chứ,
nhưng mỗi lần Cát Hồng Anh đến tìm hiểu tình hình, Tam Muội lại nói đỡ cho mẹ
chồng, cô bảo người ngoài còn quản thế nào được?”
An Họa hỏi: “Chị Liêu làm thế vì cái gì?”
Chu Mai Hoa thở dài đáp: “Cô ấy bảo sợ làm to chuyện thì Vương Hòa Bình sẽ bỏ
cô ấy”
An Họa câm nín. Xét đến cùng, vẫn là Liêu Tam Muội bị chồng nắm thóp, mà
chồng lại bị mẹ chồng thao túng trong tay.
Chu Mai Hoa hỏi: “Đúng rồi Tiểu An, người nhà Phó sư trưởng Tiêu tình hình thế
nào?”
“Ách” Câu hỏi này thật sự làm khó An Họa. Lúc mới cưới Tiêu Chính có giới
thiệu qua tình hình gia đình nhưng nguyên chủ chẳng thèm để tâm nên cô căn
bản không nhớ.
“Hình như” An Họa nỗ lực lục lọi ký ức: “Hình như mẹ anh ấy mất từ sớm rồi”
Chu Mai Hoa gật đầu: “Không phải tôi nói chuyện khó nghe đâu, nhưng đứng ở
góc độ của cô thì đây là chuyện tốt. Phó sư trưởng Tiêu xuất thân nông thôn, mẹ
anh ấy chắc chắn không hợp với cô, nhà cô đỡ được khối trận chiến đấy”
An Họa không khỏi tán đồng lời này.
truong/chuong-11-cai-tao-ngoai-hinhhtml]
Từ nơi đóng quân đến huyện thành đường chim bay không xa lắm, nhưng muốn
vào thành phải đi vòng một đoạn đường, qua cây cầu phía bên kia. Hơn nữa
không có xe, toàn dựa vào hai chân đi bộ, ít nhất cũng mất hơn hai mươi phút.
Mặt trời hơi gắt, trán Đông Đông lấm tấm mồ hôi nhưng thằng bé không kêu ca
tiếng nào, cũng không đòi mẹ bế.
Chu Mai Hoa khen: “Thằng bé nhà cô ngoan thật, đi cả quãng đường mà không
quấy khóc, phải là thằng nhóc quỷ sứ nhà tôi thì đã nhảy nhót như Tôn Ngộ
Không từ đời nào rồi”
Nghe người lớn khen, thân hình nhỏ bé của Đông Đông càng ưỡn thẳng hơn. An
Họa lấy khăn tay lau mồ hôi cho con, cười hỏi Chu Mai Hoa: “Nhà chị mấy cháu
rồi?”
Chu Mai Hoa nói: “Tôi sinh ba trai một gái, con cả đi lính, con thứ hai ở quê, bên
người chỉ còn con gái thứ ba và thằng út, con gái mười tuổi, con trai bảy tuổi, cả
hai đều nghịch như quỷ”
Chu Mai Hoa vừa nói vừa lắc đầu, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười sủng
nịch.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến thành phố.
“Cô vào thành phố chủ yếu để làm gì?” Chu Mai Hoa hỏi An Họa, rồi chủ động nói:
“Tôi thì rảnh rỗi quá không có việc gì làm nên đi chơi cùng cô thôi”
An Họa nghĩ nghĩ, nói: “Em đi cắt tóc trước, sau đó đi mua ít vải may quần áo. Chị
Mai Hoa rành đường đi nước bước, dẫn em đi với”
“Được thôi!”
Chu Mai Hoa dẫn An Họa đến tiệm cắt tóc quốc doanh, An Họa hỏi trước: “Có ép
thẳng tóc được không ạ?”
Thợ cắt tóc nghĩ nghĩ: “Được”
Nhưng hành động tiếp theo khiến An Họa há hốc mồm. Chỉ thấy thợ cắt tóc bê ra
một cái bàn là.
An Họa: “Dùng bàn là ép thẳng ạ??”
Thợ cắt tóc: “Chứ dùng cái gì?”
An Họa: “Thế thì thôi, cắt cho tôi đi”
Tuy thợ cắt tóc dùng bàn là than, nhiệt độ không cao như bàn là điện nhưng nhìn
cũng rất đáng sợ. Để tránh bị thương, tốt nhất là cắt phăng đi cho xong, đằng nào
cũng mọc lại được.
Chu Mai Hoa tiếc thay cho cô: “Tóc dài thế này nuôi lâu lắm đấy”
“Giờ chẳng phải đang mốt tóc ngắn sao, em cũng thử xem” An Họa cười cười.
Bác thợ cắt tóc kiểm tra chất tóc của An Họa, sợ cô đổi ý không cắt nữa liền phụ
họa: “Đúng đấy đúng đấy, giờ con gái trẻ trong thành phố ai cũng để tóc ngắn. Cô
gái à, tóc cắt ra bán cho tôi đi?”
An Họa hỏi: “Bác trả tôi bao nhiêu?”
Bác thợ nghĩ nghĩ, giơ ngón tay ra dấu “tám”.
An Họa do dự, cô không rõ giá cả thị trường, không biết có bị hớ không. Bên
cạnh, Chu Mai Hoa định kéo An Họa đi: “Cô thiếu tám đồng này chắc? Đi thôi,
không cắt nữa! Vốn dĩ tôi đã thấy tiếc thay cô rồi”
An Họa thuận thế đứng lên.
Bác thợ vội nói: “Vậy cô muốn bao nhiêu?”
An Họa nhìn Chu Mai Hoa, Chu Mai Hoa nói: “Mười hai đồng, thiếu một xu cũng
không cắt”
Tóc An Họa tuy xoăn nhưng chất tóc thực sự rất đẹp, đen nhánh, bóng mượt lại
dày dặn.
Bác thợ cắn răng: “Được!”
Tay nghề thợ cắt tóc cũng khá, cắt độ dài ngang xương quai xanh. Vì trước đó đã
uốn nên đuôi tóc hơi cúp vào, trông bồng bềnh nhẹ nhàng. Lượng tóc giảm bớt,
ngũ quan của An Họa càng thêm nổi bật, trông tinh xảo hơn nhiều, còn thêm vài
phần cảm giác thiếu nữ thanh thuần tươi tắn.