Lúc về, An Họa định tiện đường đón Đông Đông luôn, ai ngờ cô giáo nhà trẻ báo
rằng Đông Đông đã về rồi, đi cùng với mấy bạn nhỏ khác.
Thời này trẻ con không được nuôi kỹ như vậy, trong doanh trại lại rất an toàn, căn
bản không có chuyện phụ huynh đưa đón đi học, toàn là lũ trẻ rủ nhau đi.
An Họa nhìn thấy Đông Đông và mấy bé trai ở cổng khu gia đình.
Mấy cậu bé trạc bốn, năm tuổi, có đứa thò lò mũi xanh, có đứa quần áo lấm lem
không nhìn ra màu gốc, vừa đi vừa phi máy bay giấy chơi.
Đông Đông là đứa sạch sẽ nhất, giữ khoảng cách không xa không gần với mấy
cậu bé kia, thi thoảng cũng tham gia vào cuộc chuyện trò cười đùa của chúng,
nhìn qua không đến mức lạc lõng nhưng cũng không quá hòa nhập.
“Mẹ ơi ——” Đông Đông vô tình liếc thấy An Họa, lập tức quay đầu lại, thấy đúng
là mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nở nụ cười rạng rỡ, chạy ào về phía An Họa.
An Họa vội vàng ngồi xổm xuống đón lấy cậu bé.
Nhóc con hình như nặng hơn rồi, đâm sầm vào lòng An Họa phát ra tiếng “bịch”
rõ to.
An Họa cười nói: “Heo con của chúng ta cuối cùng cũng có da có thịt rồi”
“Mẹ nói chú Tiểu Chu ạ?” Trong miệng Đông Đông, “Tiểu Chu” (Heo con) là chú
cảnh vệ của ba Tiêu Chính.
An Họa: “. Mẹ nói con đấy, con là heo con nhà mình, con heo trong chuồng ấy”
“Hả?” Đông Đông tỏ vẻ ghét bỏ: “Heo con đến Tết là bị thịt, con không làm heo
con đâu”
“Thế con muốn làm gì?” An Họa dắt tay bé đi về nhà.
“Con muốn làm cục cưng của mẹ cơ”
Phải nói là, thi thoảng bị con trai làm cho sến súa một chút cảm giác cũng không
tệ.
Lúc đi ngang qua mấy người bạn nhỏ kia, Đông Đông vẫy tay với chúng: “Tạm
biệt nhé, tớ về nhà với mẹ đây”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lũ trẻ ngẩn ngơ nhìn An Họa, hỏi Đông Đông: “Đây là mẹ cậu thật á?”
“Sao mẹ cậu đẹp thế? Như tiên nữ ấy!”
Dung mạo của cha mẹ cũng là niềm vinh dự của con cái!
Đông Đông ưỡn ngực đầy tự hào: “Mẹ tớ không những đẹp mà còn hiền nữa,
chẳng đánh tớ cũng chẳng mắng tớ bao giờ”
Lũ trẻ càng thêm ngưỡng mộ, ở nhà chúng chẳng đứa nào là không bị ăn cán bột
cả.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng gọi của Thạch Tiểu Quân: “Đông Đông, Đông
Đông ơi —— Cô An Họa ơi ——”
“Cứu mạng với! Chị cháu muốn giếc cháu!”
Dứt lời, Thạch Tiểu Quân đã lẻn ra sau lưng An Họa, Thạch Tiểu San tay cầm một
cành mận gai, hùng hổ đuổi theo.
“A a a a a! Thạch Tiểu Quân mày còn dám trốn! Có giỏi thì cả đời đừng để tao bắt
được, bắt được tao cho mày chết! A a a a a!”
Bàn tay đen sì của Thạch Tiểu Quân đã in hai dấu tay đen lên chiếc áo sơ mi
trắng tinh của An Họa, An Họa bất đắc dĩ lôi cậu bé từ sau lưng ra: “Cháu lại chọc
giận chị phải không?”
Thạch Tiểu San cuối cùng cũng tìm được người để mách: “Cô An Họa, cái thằng
ranh con Thạch Tiểu Quân này vẽ con rùa to đùng dán sau lưng cháu, hại cháu
sáng nay bị bạn bè cười nhạo cả tiết học”
An Họa câm nín nhìn Thạch Tiểu Quân: “Có phải thế không?”
“Không có, không phải cháu dán” Mắt đảo lia lịa, người mù cũng nhìn ra nó nói
dối.
Đông Đông ra dáng quan tòa: “Anh Tiểu Quân làm sai rồi, phải xin lỗi chị Tiểu San
đi”
Thạch Tiểu San liếc em trai, khinh bỉ nói: “Thạch Tiểu Quân, nghe thấy chưa, em
Đông Đông còn biết mày làm sai, mày lớn tướng rồi mà không bằng đứa trẻ lên
4!”
truong/chuong-31-chong-em-nghe-hay-hon-lao-tieu-nha-emhtml]
Thạch Tiểu Quân cúi đầu, bất động thanh sắc dịch bước về phía nhà mình, sau đó
đột nhiên làm mặt quỷ với Thạch Tiểu San: “Em cứ không xin lỗi đấy, lêu lêu lêu!”
Rồi phóng vút đi, định trêu xong là chạy.
Đáng tiếc cậu bé vẫn đánh giá thấp giá trị vũ lực của sinh vật mang tên “chị
gái”.
Chỉ thấy Thạch Tiểu San hít sâu một hơi, bộc phát tốc độ trong nháy mắt, chỉ vài
giây đã đuổi kịp và đè cậu em xuống đất.
“A a a, em sai rồi chị ơi, em xin lỗi, em xin lỗi”
“Chị ơi em xin lỗi, lần sau em không dám nữa”
“Chị ơi chị thích dây buộc tóc đẹp không? Em lấy tiền mừng tuổi mua cho chị”
Đông Đông và mấy đứa trẻ nhà trẻ đứng bên cạnh vỗ tay reo hò, động tĩnh khiến
người lớn xung quanh đều chạy ra xem náo nhiệt, đứng cười tủm tỉm.
Tiếng người ồn ào, tiếng ve kêu râm ran, trong không khí còn thoang thoảng tiếng
xào nấu thơm phức từ nhà ai đó, rõ ràng toàn là tiếng ồn vượt mức cho phép
nhưng lại khiến người ta cảm thấy yên bình ấm áp.
Mùi thức ăn kích thích cái bụng Đông Đông kêu lên: “Mẹ ơi con đói”
An Họa vội vàng dẫn con về nhà, cầm hộp cơm đi nhà ăn lấy cơm.
Trên đường vừa vặn gặp Tiêu Chính, Tiêu Chính lập tức quay lại, cùng cô đi đến
nhà ăn.
“Vừa nãy Cát Hồng Hà đến Sư bộ tìm Lý Hàn Tùng đấy”
Về đến nhà vừa ngồi xuống ăn được một miếng, An Họa đã bị câu nói của Tiêu
Chính làm cho khựng lại: “Có phải là ý đó không?”
Tiêu Chính cười nhìn cô: “Em nghĩ là ý gì?”
An Họa: “Lần trước Cát Hồng Anh mời khách là muốn gán ghép em gái bà ấy với
Lý Hàn Tùng phải không?”
Tiêu Chính “Ồ” lên một tiếng: “Thông minh đấy, nhìn ra rồi à?”
“” An Họa hỏi: “Cát Hồng Hà nhắm trúng Lý Hàn Tùng? Thế Lý Hàn Tùng có
thích Cát Hồng Hà không?”
Tiêu Chính: “Em biết rồi còn gì, cậu ta kén cá chọn canh lắm, văn hóa kém là
không được đâu”
An Họa gật đầu, đúng như cô nghĩ.
Cô kể chuyện Dương Thiên Kiêu ra.
Tiêu Chính gật đầu: “Được đấy, có thể giới thiệu cho họ làm quen”
“Anh bảo em nên mời họ đến nhà ăn cơm hay là hẹn ra ngoài cho họ gặp riêng?”
An Họa chưa làm bà mối bao giờ, phân vân.
“Bên ngoài chẳng có chỗ nào thích hợp đâu, cái công viên trong huyện vừa bé
vừa đông, chưa chắc đã tiện” Tiêu Chính nghĩ nghĩ, nói: “Chủ nhật này hội
trường nhỏ chiếu phim, phim nước ngoài đấy, em mời cô ấy đến xem, đến lúc đó
gặp mặt, giới thiệu tự nhiên là được”
Phim nước ngoài rất nhiều bộ không chiếu ở rạp, cho nên mỗi khi trong quân đội
chiếu mấy bộ phim hiếm, người nhà quân nhân thường mời người quen bạn bè
đến xem, mời Dương Thiên Kiêu đến cũng không lộ liễu.
An Họa khen anh: “Chồng em giỏi thật đấy”
Tiêu Chính cắm cúi và cơm, khóe miệng đã nhếch lên tận mang tai.
“Chồng em” nghe hay hơn hẳn “Lão Tiêu nhà em”.
“Đúng rồi, Cát Hồng Hà đến Sư bộ tìm Lý Hàn Tùng, sau đó thì sao? Cô ta có
phải lại lấy danh nghĩa Cát Hồng Anh để đưa đồ ăn cho Lý Hàn Tùng không?
Hoặc là mời anh ấy về nhà ăn cơm? Lý Hàn Tùng từ chối thế nào?”
“Thần thánh thật, thế mà cũng đoán được! Cô ta đúng là định mời Lý Hàn Tùng về
nhà ăn cơm” Tiêu Chính cũng thấy bất lực thay cho Lý Hàn Tùng: “Còn từ chối
thế nào được nữa, nói thẳng là không rảnh, không đi thôi” Nói khéo léo quá sợ
đối phương nghe không hiểu.
Cát Hồng Hà lúc ấy suýt khóc, quay người chạy biến, để lại Lý Hàn Tùng đứng
chôn chân tại chỗ chịu đựng ánh mắt soi mói của mọi người.
Làm như thể Lý Hàn Tùng bắt nạt cô cô vậy.