Tiêu Chính chưa bao giờ biết, lại còn có thể như thế này! Còn có thể như thế kia
nữa!
Xong việc.
Anh hỏi: “Em biết mấy cái này ở đâu ra thế?”
Tiêu Chính hỏi câu này không phải nghi ngờ gì, đơn thuần là tò mò.
An Họa: “Đọc trong sách đấy”
Sách là một viên gạch, cần dùng ở đâu thì bê đến đó.
Tiêu Chính ngạc nhiên: “Trong sách còn viết mấy thứ này á?” Ngay sau đó cảm
thán: “Hạ lưu thật”
An Họa lườm anh một cái: “Thứ của người làm văn hóa, sao có thể gọi là hạ lưu?
Cái này gọi là kiến thức!”
Tiêu Chính cười gian, lại sấn tới: “Vợ ơi, anh còn muốn theo em học kiến thức”
An Họa hừ một tiếng, tỏ ý từ chối.
Trong lòng Tiêu Chính khó chịu.
Là ai vừa nãy cứ bám chặt lấy anh như bạch tuộc không buông.
Giờ no xôi chán chè lại mặc kệ anh.
Tiêu Chính không nói hai lời, vớt người lại, tiếp tục dày vò một trận nữa.
Đến lúc tắm rửa sạch sẽ xong xuôi thì đã là 12 giờ đêm.
Từ khi xuyên không đến nay, An Họa chưa bao giờ ngủ muộn thế này.
Cô vốn định hôm sau mang ít bánh quy đến văn phòng ăn sáng, ngủ nướng thêm
một chút, ai dè mới 7 giờ đã bị đánh thức.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Chu Mai Hoa thất thanh gọi vọng vào qua cửa sổ: “Cát Hồng Hà nhảy sông rồi!”
An Họa bừng tỉnh.
Cát Hồng Hà nhảy sông lúc 6 giờ sáng nay, vừa vặn lúc xe tiếp phẩm đi mua đồ
ngang qua nhìn thấy, liền vớt cô cô lên.
truong/chuong-41-hoc-kien-thuchtml]
Hóa ra, Cát Hồng Anh và Dư Bảo Sơn khăng khăng muốn đưa Cát Hồng Hà về
quê, Cát Hồng Hà không chịu, hết cách, cuối cùng bị ép đến mức nhảy sông.
Cát Hồng Anh suýt bị dọa chết khiếp.
Nhưng sau cơn hoảng sợ, bà ta không còn đau lòng cho em gái như mọi khi, mà
lại nảy sinh một nỗi chán ghét khác thường.
Cát Hồng Hà tự mình gây chuyện, bảo nó về quê cũng là muốn tốt cho nó, thế mà
nó lại nhảy sông tự tử, đây chẳng phải là đẩy cái sai lên đầu người làm chị là bà
ta sao.
Quả nhiên, con người luôn đồng cảm với kẻ yếu, trong khu gia đình đã có người
đến khuyên Cát Hồng Anh: “Dù sao cũng là em gái ruột của chị, đừng ép uổng
quá đáng, cứ từ từ nói chuyện với nó”
Ngay cả Dư Bảo Sơn cũng nói: “Thôi, bà đừng ép nó nữa, để qua một thời gian
rồi tính”
Ngực Cát Hồng Anh phập phồng, rõ ràng là tức giận không chịu nổi.
Sao lại đổ hết lên đầu bà ta? Bà ta làm sai cái gì chứ?!
Cát Hồng Hà còn đến quỳ xuống trước mặt bà ta: “Chị, em thật sự không muốn về
quê, về đấy thà chết còn hơn!”
Cát Hồng Anh nhìn chằm chằm em gái, có cái nhìn khác hẳn về cô em này.
Cuối cùng, Cát Hồng Hà chung quy vẫn tạm thời được ở lại.
Tạm thời không bàn đến Cát Hồng Hà, điều khiến An Họa bất ngờ là chuyện xem
mắt giữa Dương Thiên Kiêu và Lý Hàn Tùng không tiến triển được nữa.
Dương Thiên Kiêu không đồng ý.
Cô ấy nói: “Không phải Trưởng phòng Lý không tốt, nguyên nhân là ở tôi. Đồng
chí Cát Hồng Hà kia có vẻ là người rất cố chấp, vì đạt được mục đích mà bất
chấp tất cả. Nói thật lòng nhé, tôi là người rất sợ phiền phức, không muốn xen
vào giữa quan hệ của họ”
Nếu đã yêu đương với Lý Hàn Tùng rồi thì là chuyện khác, nhưng đằng này họ
còn chưa quen biết gì nhau, biết rõ đối phương có mối quan hệ lằng nhằng chưa
xử lý xong, Dương Thiên Kiêu không muốn tự tìm phiền não.
Dương Thiên Kiêu hơi ngượng ngùng: “Cô có thấy tôi ích kỷ không?”
An Họa hoàn hồn, vội lắc đầu: “Không đâu không đâu, tôi rất hiểu suy nghĩ của
Cô chỉ cảm thấy, người thời đại này đa phần đều đặt quan niệm tập thể, quan
niệm gia đình lên hàng đầu, đặc biệt là phụ nữ, ý thức về bản thân càng mờ nhạt.
Dương Thiên Kiêu có thể chú trọng cảm nhận của bản thân, không để mình phải
chịu chút ủy khuất nào, tính cách này lại khá giống người đời sau. Với tiền đề
không làm tổn hại người khác, không gây nguy hại cho xã hội, ý thức về bản thân
như vậy cũng chẳng có gì là không tốt.